vietnamese Tiếng Việt english English
Hôm nay:

Em đã là vợ anh (Phần 1)

22:38 |


Anh ơi! Mắt em sắp không nhìn thấy gì nữa. Sao vậy em? Em không biết. Bây giờ, em chỉ thấy được một thứ thôi. Lúc mới nghe cô nói, anh còn bình thản hỏi lại. Nhưng, sau câu trả lời này, mặt anh bỗng biến sắc, hối hả hẳn: Sao vậy em? Mắt em bị thế nào? Có nguy hiểm không? - Em... - Nói anh biết! - Nếu... Nếu... em không nhìn thấy gì nữa thật thì... - Thì anh sẽ làm nhiệm vụ thay cho đôi mắt của em! Không xa em. - Anh bấu chặt lấy bờ vai cô, để khẳng định. Ánh mắt anh chan chứa sự nghiêm túc. - Em... Bây giờ em chỉ nhìn thấy mỗi anh thôi. Làm thế nào bây giờ? Nghe cô nói, gương mặt anh nghệt ra. Cô cũng căng tròn mắt. Hình như, cô vừa nói một điều ngớ ngẩn. Rồi, anh chợt kéo cô vào lòng thật nhẹ, hôn lên vầng trán mà anh vẫn gọi là “bướng bỉnh” của cô. - Lần sau, đừng làm anh hoảng thế này nữa nhé! Hư lắm. Có biết anh rất sợ em bị làm sao không? - Em biết. - Thế sao còn làm anh sợ? - Anh buông cô ra, nhéo vào mũi cô vẻ trách cứ. Tác giả: Viên Nguyệt Ái – MC: Huyền Xu – Kĩ thuật: Huyền Xu - Biên tập: Hoa Vô Sắc.

Em đã là vợ anh (Phần 1)
Em đã là vợ anh (Phần 1)


- Bởi em biết khi anh sợ, anh sẽ ôm em. Em muốn được anh ôm để cảm nhận trái tim anh.

- Mỗi lần như vậy, em sẽ làm anh tổn thọ đấy!

Cô cười. Không hiểu sao cô lại cười nữa. Cô thấy hạnh phúc. Bởi dù thế, anh chẳng hề bực bội với cô.
Cô và anh yêu nhau, cũng đã hơn 2 năm. Tình cảm của họ đẹp đẽ, ít có những sóng gió xảy đến, nhưng nồng nàn mà bất cứ cặp đôi yêu nhau nào cũng mơ ước. Cô không mấy khi phải rơi nước mắt vì yêu.

Dù thế... Cô cứ cảm thấy một linh tính gì đó rằng hai người không thể bên nhau mãi mãi. Phải chăng, do cô chưa có niềm tin vào tình yêu của cô với anh? Có điều, cô biết mình yêu anh lắm lắm! Cô đọc những tin nhắn của anh đến mòn cả mắt, nghe lại những cuộc ghi âm điện thoại giữa cô và anh đến nhẵn cả tai. Lúc nào anh cũng trong tâm trí cô. Bao kỷ niệm bên nhau đã chốt vít vào tinh thần người con gái 22 tuổi.

Anh là con trai duy nhất trong gia đình. Dưới anh còn có cô em gái ít hơn anh 3 tuổi. Bố anh đã mất do sức khỏe yếu vì thương tật sau chiến tranh. Còn lại mẹ tần tảo nuôi dưỡng, chăm bẵm hai anh em anh nên người, khiến anh càng thấm thía giá trị của chữ hiếu và chữ nhân. Vì thế, anh sống có đạo đức, cật lực học tập, rồi hết mình phấn đấu trong công tác sau khi được nhận vào một cơ quan lớn của Quốc Gia để làm việc.

Người thanh niên như anh là niềm tự hào của gia đình. Bên nội bên ngoại, ai cũng yêu mến, tôn trọng. Nên cuộc sống của anh không phải gặp những khó khăn đáng kể. Điều kiện vật chất cũng không thiếu thốn. Chỉ có điều mẹ anh mắc bệnh đục thủy tinh thể, từng phải phẫu thuật một lần nhưng triệu chứng mắt mờ vẫn thường xảy đến. Nên, anh rất lo cho mẹ.

Anh thường nói với cô, mẹ là người mà suốt đời anh cần và yêu thương. Anh muốn sau này anh và cô có xây dựng cuộc sống riêng với nhau thì cũng sẽ ở chung với mẹ. Cô lúc nào cũng trìu mến nhìn anh:

- Em thích anh như thế! Không có mẹ làm sao em có được anh của ngày hôm nay.
Anh xúc động vì tình cảm hiếu lễ của người yêu, thường đặt lên môi cô nụ hôn đầy trân trọng.

- Anh à!

- Sao em?

- Em... đến khi nào em ra trường, xin được việc xong mình kết hôn luôn anh nhé! - Cô thẹn thùng nói với anh. Gương mặt đỏ hồng lên, bàn tay cô bối rối và đôi mắt tránh nhìn vào anh.

- Em từng nói với anh không muốn mất tự do sớm mà.

- Đó là trước khi em hiểu anh lo cho mẹ như thế nào. Bây giờ hiểu được rồi... Em muốn cùng anh chăm sóc mẹ.

- Em có đành lòng để bố mẹ Vợ của anh phải xa con gái sớm không?

Cô chợt sững lại...

- Xem em kìa! Mới chỉ nghĩ một mà chưa nghĩ hai. Ngốc quá! - Anh mắng yêu cô. Cô chủ động ôm lấy anh từ phía nghiêng (đang ngồi bên cạnh):

- Em tin anh cũng sẽ hiểu bố mẹ là cuộc sống của em. Anh sẽ như em đối xử tốt với bố mẹ của em nhé! Dù em có về nhà anh đi chăng nữa... Anh cũng... - Chợt cô như lạc giọng đi.

Anh cảm nhận có nỗi niềm riêng của cô như sắp rơi xuống. Tim anh bỗng nhói đau. Thương khôn xiết người con gái trẻ trung và lương thiện. Anh biết cô đang nghĩ đến ngày không còn được ở bên bố mẹ ruột...

- Anh hiểu mà. Người yêu ngốc của anh! - Anh lặng đi, giữ cánh tay cô đang quàng qua người.
Cô áp chặt lấy người yêu:

- Em yêu anh! Em yêu cả mẹ của anh!!!

Khoảnh khắc ấy của họ như thể bức tranh tình yêu hiền hòa, lung linh làm rung động lòng người. Anh chính thức đưa cô về nhà, ra mắt mẹ và người thân. Ai cũng nhìn cô bằng ánh mắt đầy thiện mến. Ngay cả em gái của anh hơn cô một tuổi, cũng hết lòng ủng hộ chị dâu tương lai. Mẹ anh thì khỏi nói là cưng cô như thế nào. Họ hòa hợp đến mức em gái anh phải thốt lên: “Không biết rút cuộc ai mới là con gái của mẹ?”

Nhìn cảnh người yêu với mẹ quấn quýt bên nhau, cô nhổ tóc sâu cho mẹ, chăm sóc mắt cho mẹ, cùng mẹ vào bếp nhặt rau cỏ nội trợ... Anh cảm thấy trái tim xôn xao mơ về ngày cô chính thức trở thành “bạn đời”. Anh không muốn mất người con gái đặc biệt như cô dù chỉ là khoảnh khắc thoáng qua trong suy nghĩ. Thi thoảng cô đang làm gì đó, lại ngước nhìn anh một cái mà cười làm anh càng yêu cô say đắm hơn.

Họ hay cùng nhau nghe nhạc. Những giai điệu trầm bổng, da diết của các bản hòa tấu không lời nhưng ngọt ngào cũng như tình yêu của họ, không nói thành lời mà vẫn cảm nhận rõ từng rung động hướng đến trái tim nhau. Trong cái không gian trữ tình chất chứa âm nhạc ấy... họ đã một lần thực sự thuộc về nhau.

Đó, là lần duy nhất cả hai cùng đồng điệu mà quên đi cái gọi là lý trí. Họ hòa quyện yêu thương theo từng giai điệu nhạc không lời và họ bị lỗi nhịp... Hạnh phúc tràn ngập, sự trân trọng nhau của họ đã không có chỗ cho kẻ thứ 3 nào xen vào được trái tim.

Thêm 2 năm yêu nhau nữa, tình cảm vẫn cứ chan hòa hứa hẹn một tương lai tràn đầy hạnh phúc. Gần đến ngày họ trở thành của nhau bằng hôn thú, thì anh được cử đi công tác ở nước ngoài trong khoảng một tuần. Tuy khá cập rập, nhưng đây là cơ hội để anh khẳng định năng lực của mình trong công tác, nên ai cũng ủng hộ.

Ngay cả bố mẹ của cô cũng nói “anh hãy an tâm làm tròn công vụ”. Còn việc ở nhà thì người thân sẽ chung tay thu xếp, hứa sẽ mang đến cho anh với cô một hôn lẽ hoàn hảo. Anh nhìn cô. Có vẻ như điều anh lo lắng nhất là phía người yêu. Chắc cô sẽ tủi, vì chỉ còn khoảng hai tuần là cưới rồi, mà không có anh kề cận cùng cô đi sắm sửa cho ngày trọng đại ấy.

Đôi mắt cô đượm buồn, gương mặt vẫn cố nặn ra một nụ cười khích lệ. Anh chợt thấy sao mà người yêu của anh thánh thiện thế!? Cô chẳng khi nào thiếu hiểu biết và gây áp lực nặng nề cho anh, mà luôn bao dung, đồng cảm. Anh thầm biết ơn cuộc đời cho anh may mắn được là người bước vào trái tim cô...

(Còn nữa)

Danh sách beat sử dụng trong Radio:

1. Adgio in C minor

2. Fall in love – Richard Clayderm

3. Love story – Bandari

4. Forever

5. Romeo and Juliet – Francis Goya.

(...)
Read more…

Ngốc à! Anh đâu có khóc

03:18 |





Nó khẽ mở cánh cửa phòng anh, anh đang ngồi trước của sổ, mắt nhìn xa xăm buồn bã.

Có lẽ anh chưa biết sự hiện diện của mình ( Nó thoáng nghỉ vậy..). Nó rón rén bước lại gần anh…

- Đi ra ngoài dùm tao cái đi!!

(Ý siêu thế, biết mình vào luôn) Nó chạy lại trước mặt anh, cúi xuống nhìn qua nhìn lại:

- …Hì, Hai nhớn rùi mà còn khóc nhè nghen, lêu lêu.

- Tao đá mày một cái “Bay giữa ngân hà với Nam Cường luôn bây giờ.”

- Hì, em cũng muốn lém…( Nói xong câu nó nhảy về sau tránh cú sút của anh).

- Tao không giỡn heng, đi chỗ khác chơi.

- Thì em cũng có giỡn mô. ^^!.( Nó cười với nụ cười hết cỡ.)

CỐCCCCC

- Lì này!!

- Hứ, đồ ác độc. Em méc má cho coi.

- Hơ, chưa thấm dame hả mày. Ăn đúp bồ thích hơn hử cưng…

- MÁ ƠIIIIIIIIIIIIIIII Hai…

( Nó chưa dứt câu thì bị bàn tay anh bịt miệng lại…)

- Thôi héng, tao không giỡn…Ra ngoài chơi đi…Ngoan.

- Hì, ra thì ra, làm gì mà đuổi ghê vậy!

Nó chạy ra ngoài và kèm theo : “MÁ Oiiiiiiiiiii Hai đánh con chấn thương sọ não rùi nè, hu hu hu”.

Cánh cửa vừa đóng lại thì chiếc dép của anh cũng vừa bay tới nơi…

“Lêu lêu, xí hụt, xí hụt…” ( nó núp sau cánh cửa và chu miệng nói vào).

Đưa tay chỉ chiếc dép thứ hai nó ra hiệu và đóng cửa lại cười hì hì chạy về phòng.




Sắp sang cấp 3 rồi mà còn như con nít… (Anh cười và khẽ nghỉ…).




Nó lúc nào cũng vậy, tươi như hoa, nhí nhảnh, đáng yêu. Nụ cười luôn trên môi nó, chưa bao giờ anh thấy nó buồn. Nhiều lần anh tự hỏi: Không biết nó có biết buồn không nữa. Nó như ngọn lửa yêu thương sưởi ấm ngôi nhà anh. Nó mà phát hiện anh buồn thì coi như không xong rồi, đủ mọi cách nó làm anh vui vẻ sau vài trò chọc ghẹo…

Nó như một thiên thần vậy, suốt ngày vui cười, ca hát…




…Ngày hôm đó:

- Hai ơi, Hai à, Hai iu quí à, chở em đi dạo phố nha, hì hì ( giọng nó ngọt và dài nghe thấy mà anh cảm thấy hơn ớn và nổi da gà ^^!).

- Tao đang bận cưa gái, không rảnh chở mày đâu…

- Y mà Hai iu, ngoan chở em đi, xíu em mua cho NHỮNG 1 cây kem…

- …Chà nhiều quá tao ăn sợ không hết, he he. Đi 1 mình đi, tránh ra anh mày còn dụ dỗ người ta coi. (Anh nói vừa như ra lệnh vừa ra vẻ ta đây).

- Hì chở em đi đi, rùi nếu em ăn không hết kem thì….đưa cho Hai ăn nữa…hì hì.

- Hừ, giỡn mặt mày…( vừa nói anh vừa dơ tay lên định cốc nó).

- Hì, mà Hai đang chat với ai vậy? Xinh quá ta ( Nó liếc vào avatar và nói).

- Người iu tao đó, xinh đúng không, nó khè tao hoài tao mới chịu yêu nó đó. ( vênh mặt )

- Xì ì ì ì ì. (nó chỉ vào tay mình và hỏi) - Anh thấy gì đây không? ( anh chưa kịp trả lời thì…) – Da gà nè, nổ còn hơn lốp xe độp. Người anh yêu thì có…chứ làm gì là người…yêu anh^^! ( Nó nhe răng cười hì hì).

- Nhỏ này, thích ăn đòn hử mày.

- Hai coi chừng trèo cao té đau đó nha.

- …Vậy còn trèo thấp?

- Thì…thì trèo thấp ngã cũng đau. Hì hì.

Nó nghiêng người né và nhõng nhẽo:

- Thoai chở em đi dạo nghen.

- Hừ, mệt mày wá, dắt xe ra đợi tao xí.

Không chở nó đi thì làm gì nó để cho mình yên nói chuyện với người yêu ( anh nghĩ.)



- Mày ăn gì mà nặng quá zậy hả? ( Anh trút giận lên nó ).

- Xí, người ta dáng CHUẨN…Lê Duẩn còn phải gật gù rỳ mừ. Có Hai yếu quá thì có.

- Hơ, anh mày mà yếu hả? Héc Quyn Verson 2 nè em…

- Hì thì Hai khỏe, rứa mừ chở em còn than, Hec Quyn rởm rùi!!

Thấy khích tướng, anh tăng tốc đạp như điên…Còn nó thì che miệng cười Hi hi.

Hoàng hôn nhẹ xuống trên vai 2 anh em, nó khẽ nghiêng đầu đón những làn gió mát đang thổi. Nó lắc lắc cái đầu cho tóc mình bềnh bồng trong gió, nó cảm thấy yên bình. Khẽ cười và liếc mắt nhìn xung quanh, trong nắng chiều nó như 1 thiên thần vậy…

- Trời hôm ni đẹp wá Hai hén!!

- …Ừm. ( Anh cũng đồng ý với nó, công nhận chiều nay trời đẹp và trong lành thật).

Nó không nói gì nữa, chỉ thỉnh thoảng cười thích chí. Mặc cho ông anh đang hì hục đạp.

………

3 hôm sau:

- Trú thôi Hai ơi mưa to rùi, về trời mưa bệnh đó!!

Trời mưa như trút, 2 anh em né vào 1 nhà thờ gần đó.

Hừ nếu không có nó thì mình phi một mạch về nhà rùi, trú làm gì không biết. Nhỏ này đúng là sao quả tạ mà. Chưa nghỉ xong…

- Hai biết đây là đâu hông?

- Nhà thờ chứ gì!

- Hì, biết luôn.

Thấy trời vẫn không ngớt, nó nói tiếp:

- Vào trong cho đỡ lạnh đi Hai.

- Ừ thì zô.

Anh khóa xe và đi theo nó vào trong, gia đình anh không theo đạo, anh chỉ biết đây là nhà thờ chứ chưa bao giờ vào. Còn nó thì vào nhiều rồi, đi cùng đám bạn, nên ít nhiều cũng biết về nơi này.

Nó đưa mắt lên những hàng ghế và khẽ nói với anh:

- Người ta thường ngồi ở đây cầu nguyện, ước mong điều mình mong muốn đó Hai.

Anh gật đầu và hướng mắt về bàn thờ.

- Còn kia?

- …À, bạn e nói đó là nơi cha làm lễ và giảng bài cho mọi người nghe đó Hai.

- …cha?

- Hì…cha là linh mục đó, những người theo đạo thường gọi linh mục là vậy đó Hai. Hì (Nheo mắt).

- ..Ừm….thế có mẹ không?

- Àh uhm, cái nì em không bít nữa, hì hì, nhưng có cha chắc phải có mẹ rùi! Hai nhỉ.

- Ờ, tao cũng nghĩ zậy!

Bất chợt 2 anh em gặp 1 linh mục đang nhìn mình với ánh mắt hiền hậu và nụ cười trên môi, vị linh mục đưa ngón tay trỏ lên miệng ra hiệu. Nó cười và cùi đầu chào, anh thấy vậy cũng làm theo, vị linh mục gật đầu cười và đi vào trong…

- Thui mình zề thui Hai hén, tạnh mưa rùi thì phải.

- Ờ…

…Chiếc xe đạp lại bon bon trên con đường quen thuộc, sau cơn mưa trời trong lành và mát mẽ hơn nhiều. Một cơn gió thổi qua làm anh rung mình vì lạnh…

Nó hỏi anh giọng quan tâm:

- Lạnh hả Hai. Để em chở cho, em có mang áo khoắc nà.

Anh cáu:

- ..Hừ…lạnh đâu, tại mày nặng quá thì có.

- Xì, không lạnh mà da người của Hai đâu hết rùi, toàn da gà không nà. Thoai để em chở cho…

- Ai khiến mày chở, ngồi im coi, gần tới nhà rồi.

Nó im lặng nép sau lưng anh tránh cái lạnh của gió.



………………



- Linh à, sang xem phim không mày?

- Sorry. Thuê bao quý khách vừa gọi hiện đang ngáy khò khò…

- Không xem mai anh trả ráng chịu héng!! ( Dọa)

- Hai xem 1 mình y, em buồn ngủ lắm rồi…

Tiếng bước chân anh buôn bã về phòng…



…Nhưng rồi nó cũng ôm gối qua anh, nó biết anh sợ ma không ngủ được.

Nó gật gà gật gù, mắt mở không nổi nữa, nhưng nó không dám ngủ nó đợi khi anh ngủ say rùi mới dám bước về phòng.

….

Nó thương anh lắm, biết anh hay gặp ác mộng, nó mua cho anh 2 cái gối ôm thật to, nhờ có nó mà anh ngủ ngon giấc hơn trước nhiều.

Biết anh hay sợ ma, nên nó lúc nào cũng cùng anh xem phim đến khi anh ngủ. Khi chán phim, nó kể chuyện cho anh nghe, những câu chuyện về cuộc sống và về gia đình…

Khi anh bị người ta chặn đánh, nó không làm được gì, chỉ biết lao vào kéo cánh tay lực lưỡng đó ra, nó khóc, nó van xin…không ai nghe, nó hét, nó mắng, nó chửi nhưng dường như chỉ cho nó …

Rồi nó quyết tâm học võ, cái thân thể nhỏ bé yếu ớt của nó mà phải chịu đựng những bài tập luyện nặng nhọc khổ sở. Những cú té ê ẩm làm nó đau lắm, nó muốn khóc nhưng không được, mình phải mạnh mẽ lên, như vậy đã nhằm nhò gì, yếu đuối vậy thì làm sao bảo vệ được Hai…


Sau 1 tuần nó ốm lì giường 2 ngày liền, lại còn bị anh mắng: “Tự nhiên bày đặt võ vẽ, làm tao phải mệt…”. Nó không nói gì, chỉ nhe răng cười.

Anh đâu có biết là nó học võ là vì anh.


…………….

Chiều chủ nhật 2 anh em đi dạo, vì nó mới bệnh dậy nên anh chiều nó, dẫn nó đi chơi. Nó đang tung tăng nhảy nhót, bước cao bước thấp, bỗng nhiên nó ngồi quỵ xuống ôm đầu. Anh chạy lại đỡ lấy nó:

- Linh, mày sao vậy? Linh…

- Em…em chóng… mặt quá Hai ơi!

Nó ngất đi sau câu nói đó.

- Linh….Linhhhhhhhh.




( Linh, tỉnh dậy đi, Linh) Anh vừa cõng nó chạy vừa hét lớn. Chưa bao giờ anh thấy lo sợ như bây giờ.

- Linh, mày giỡn anh phải không? Anh không đùa đâu nha, tỉnh dậy đi. Nhỏ này, mày nặng quá đấy, tỉnh dậy đi, anh không cõng nỗi mày nữa đâu, dậy đi…

Không 1 tiếng nói đáp lại….


……

- Sao? Ung…ung thư máu?

- Ừ, ung thư máu.

Anh đứng yên bất động sau câu trả lời của bác sỹ. Đầu anh quay cuồng. Anh nghe tai mình ù ù, 3 chữ ung thư máu vẫn cứ vang vẳng quanh anh. Chuyện gì thế này?. Anh hỏi lại giọng run run:

- …Bác…bác sỹ nhầm rồi phải không? Sao…sao vậy đc, em tôi nó…nó khỏe vậy mà, sao thế được, bác sỹ đã khám kĩ chưa? Khám…khám lại đi, chắc có sự nhầm lẫn ở đây rồi…Tôi van xin bác sỹ, khám lại cho em tôi đi, làm ơn đi…

- Xin lỗi cậu chúng tôi đã khám rất kỹ rồi, rất tiếc.

Anh quỳ xuống, 2 tay nắm lấy tay bác sỹ vừa lay vừa nói:

- Làm…làm ơn cứu em tôi…

Như nhớ ra điều gì, anh chạy thật nhanh về nhà, lục tất cả mọi tấm hình của nó…

- Bác sỹ xem nè nó xinh, hiền lành, dễ thương vầy nè, nó sao có thể, bác sỹ thấy cũng nó cười đẹp đúng không? Sao lại có thể là nó được, phải không bác sỹ.

Anh van xin, nài nỉ…Ông bác sỹ ngước mặt lên ngăn không cho những giọt nước mắt mình rơi xuống. Và ông tiến về phòng mình…

Giọng anh lắp bắp:

- Nó…nó…, em tôi nó sẽ chết sao?.

- Có thể.

Anh buông thả cánh tay, ngã quỵ xuống…

- Chắc bây giờ cô bé tĩnh rồi đó, cậu vào thăm nó đi.( Tiếng bác sỹ vọng lại).

……..


Anh buồn bã bước vào phòng bệnh của nó, 1 màu trắng bao trùm, anh thấy sợ, sợ lắm. Nó đang mãi mê với đôi chim ngoài cửa sổ. Cố cầm nước mắt, anh bước tới hỏi nó:

- Dậy rùi hả? Nãy mày sao vậy hả?

- …A..Hai, em đang ở đâu vầy? Đưa em về nhà đi. Em hết mệt rồi.

- Chưa về được, chưa khám xong. Yên đi khi nào khỏe hẳn rồi về.

- …Ưm, không chịu đâu! Em khỏe thật rồi mà, đây Hai xem nè ( Nó ngoe nguẩy cái đầu cười hì hì…)

Anh quát:

- Đừng có suốt ngày cười vậy nữa? Chưa…..chưa đc về. Mày chưa có khỏe, nghe không hả? Ở yên đó, khi nào khỏe về.

Anh đi ra ngoài và đóng sầm cửa lại.

(Ơ, Hai sao vậy nhỉ, tự nhiên cáu với mình) Nó lẩm bẩm.

Anh chạy thật nhanh ra sân thượng bênh viện, những giọt nước mắt tràn trên má lúc nào anh không hay.

Nó sao vậy chứ? Sao lúc nào nó cũng vậy? Sao nó cứ cười hoài vậy nhỉ? Anh nghe tim mình đau nhói, trời ơi sao mình ghét nó cười vậy nhỉ?....


Anh nhớ đến nhà thờ, nó đã chỉ cho anh hàng ghế mà mọi người vẫn ngồi đó cầu nguyện : “Người ta thường ngồi ở đây cầu nguyện, ước mong điều mình mong muốn đó Hai.”


Anh đến nhà thờ, ngồi vào 1 chiếc ghế gần phía trên cùng.

Vị linh mục nhìn thấy anh quen nên tiến lại gần và hỏi:

- Con có chuyện gì sao?

Hơi ngạc nhiên với cách xưng hô, anh đáp lại:

- Chào cha…

Im lặng 1 chút rồi anh nói tiếp:

- Em gái con đang bị bệnh rất nặng con đến để … để cầu nguyện cho nó…. Nhưng thưa cha, con không phải là người theo đạo.

- …Cha biết từ hôm trước, lúc 2 con vào đây trú mưa rồi… Em con giờ sao rồi? em con bệnh nặng lắm sao? ( Tiếng vị linh mục nói từ tốn)

- Ung thư máu cha ạ.

Vị linh mục im lặng 1 hồi rồi ngậm ngùi đáp:

- Tội nghiệp con bé…


Xong câu đó, 2 người im lặng không nói gì…

…..

Bệnh của nó ngày càng nặng và phải điều trị bằng liệu pháp hóa học, nó chưa biết, nói đúng hơn là nó chưa biết là mình bị ung thư. Nó chỉ cảm thấy dạo này nó hay buồn ngủ và mệt mỏi trong người. Nhân viên bệnh viện vào đưa nó lên phòng điều trị…


- Mọi người làm gì thế này, đưa tôi đi đâu đây? Tôi không đi đâu hết, tôi muốn gặp anh hai tôi.

- Mong cô bình tĩnh để chúng tôi làm việc!.

- Không……...Tôi muốn gặp….Hai

Giọng của nó yếu dần và nó ngất đi khi mà thuốc đã ngấm.

Anh đứng đó, bên ngoài phòng bệnh, anh nghe hết, từng câu, từng từ mà nó nói, sao thế này, nó cần mình mà, sao mình lại đứng đây… Anh chỉ muốn chạy đến bên nó, bên cô em gái bé bỏng của mình, anh muốn ôm nó vào lòng, muốn nói với nó là “2 nè, 2 của em đây. Không có chuyện gì đâu! Em cứ ngoan nhé, rồi sẽ không sao đâu…”. Nhưng sao anh cứ đứng chết chân vào 1 chỗ thế này. ..


…Anh bước vào phòng thăm nó, vừa lúc mẹ anh vừa bước ra, ánh mắt bà buồn bã và mệt mỏi, còn nó nó gầy đi nhiều quá… Cố kìm nước mắt, anh bước tới kéo cái rèm cửa cho căn phòng thêm sáng sủa, quay sang giả vờ hỏi nó với giọng bình tĩnh:

- …Ở đây thích không mày?

Bây giờ nó không cười nữa, nó im lặng và buỗn bã. Anh không còn thấy ánh mắt tinh nghịch, lém lỉnh của nó nữa. Nó làm như không nghe thấy anh nói gì…Anh hỏi thêm câu nữa:

- Không thích à?

Nó vẫn im lặng chỉ có những giọt nước mắt lăn dài trên mặt nó…

Nó nói giọng run run:

- Em sẽ…sẽ…

Anh vội ngắt lời và mắng:

- Tao cấm mày nghĩ như vậy hiểu chưa?

….

Anh đẩy chiếc xe lăn ra và vớ lấy chiếc áo khoác:

- Thôi anh đưa mày đi dạo nha!

Nghe thấy đi dạo nó thích lắm, đã lâu lắm rồi nó không đc ra ngoài, không đc hít thở bầu không khí trong lành của thiên nhiên, không được thả hồn vào nắng vào mây vào gió, và đã lâu lắm nó mới lại được cùng đi chơi cùng anh…


- Hai à?

- Hử, lạnh hả? Để tao vào lấy thêm cái áo nữa,

- Không, Hai à! Hai biết em ước điều gì không?

- …Tự nhiên hỏi vậy? Sao tao biết được!

Nó nhắm mắt lại, ve vẫy cái đầu để cảm nhận được những làn gió mát đang thổi…

- Em sẽ là gió đó, 1 làn gió mát vào mùa Hạ, 1 cơn gió ấm áp vào mùa Đông, 1 ngọn gió yêu thương. Em sẽ không bay đi đâu cả, em sẽ chỉ ở bên cạnh Hai thôi. Em sẽ không để cho Hai yên ngày nào đâu… Hai không được khóc đâu nhé, vì nếu thấy Hai khóc, em sẽ là gió ấm thổi qua, như vậy thì nước mắt của 2 sẽ khô hết…

Nói xong nó nhe răng cười. Nhưng anh cảm thấy nỗi buồn vô tận trong mắt nó, và mắt anh cũng vậy, sao nó cay cay vậy nhỉ?...


Im lặng 1 hồi, nó nói tiếp:

- ….Có phải chúa trời,… ngài rất thích những cô bé ngoan, đáng yêu không nhỉ. Ngài sẽ mang chúng lên thiên đàng. Đúng rồi, những người tốt thì sẽ được…

- Lảm nhảm gì vậy mày? (Anh ngắt lời nó.)

Nó im lặng và ngước lên nhìn anh. Nước măt nó lại lăn dài. Nó biết là anh hiểu nó nói gì. Và hơn bao giờ hết nó hiểu là nó rất quan trọng với anh… Cố gượng cười, nó lay tay anh và nói bằng giọng nài nỉ:

- Hai cõng em nha!

- …Ừ. Lên đi.

- Chà, Hai bữa ni ngoan zữ ha! Hi hi.



Đã lâu lắm rồi nó không được Hai cõng. Nó thích lắm, cứ cười toe…

Anh im lặng không nói gì cũng không than mệt như lúc trước, tại vì nó bệnh nên sút cân, hay tại vì….

Đứng trong hành lang, bà mẹ vẫn dõi theo từng bước của anh em nó, đôi mắt bà đượm buồn…


- Hai cười cái coi mà, làm gì mà mặt xụ thế kia?

- …Ừm…ừ…Hì hì. Đó, cười đó.

- Hừ…Cười giả tạo kìa. Thui, Hai hát em nghe nha, em thích bài: Với anh em vẫn là cô nhóc ý.

- Bài đó á, tao đâu có thuộc.

Nó nhõng nhẽo:

- Không thuộc cũng hát, không thuộc thì bịa.

Chiều nó, anh cất giọng hát vịt đực, dỡ không thể dỡ hơn. Còn nó thì cười nghiêng ngã làm 2 anh em té lăn quay ra đất.

Và thế là 2 anh em nhìn nhau cười ha ha…

……

- Hai cứ cười zậy nha, dù có chuyện gì thì vẫn phải cười, em không muốn thấy Hai buồn đâu… Nhớ nha!

…………….


- Không….Hai không nhớ gì hết, tính Hai hay quên lắm, mày phải tỉnh dậy nói cho anh biết, ngày nào cũng phải nhắc Hai nghe, tỉnh dậy đi nhóc, mày ngủ lâu quá rồi đó… Ngủ hoài là thành mèo lười đó nghe không? Dậy…dậy đi nhỏ này. Dậy!

Anh lay vai nó, nhưng nó thì vẫn nằm im.

….Anh lại chạy đến nhà thờ, để nó lại với những dòng nước đang ứa ra trên mắt ….

…….

Đứng giữa thánh đường, anh nói trong khi nước mắt mình cứ tuôn:

- Con…con xin chúa trời, ngài đừng mang em con đi. Sao lại là nó mà không phải là người khác. Nó…nó không có ngoan đâu, nó là đứa không nghe lời, nó lười lắm… nên ngài đừng mang nó đi mà, đừng mang em con đi…

Anh ngã quỵ chân xuống và lẩm bẩm:

- Nó không ngoan đâu, đừng…đừng mang nó đi. Đừng mà.

……………………….

Khẽ đặt nhành hoa hồng trắng lên mộ nó…

Nó vẫn cười tươi như ngày nào, vẫn cái ánh mắt hồn nhiên đó:

- Nhỏ này, sao em cười hoài zậy hả? Không thấy mỏi miệng à?...

- Hừ, em có biết là không có em, Hai mất ngủ mấy đêm liền vì sợ ma không hả? Đã hứa là tối nào cũng xem phim cùng Hai rồi mà…



- Ở trên đó em ngoan không? Đừng nghịch ngợm quá, để Hai hát em nghe nha. Nhưng Hai vẫn chưa thuộc bài đó đâu. Hì hì.

Rồi vẫn cái giọng dỡ òm đó, anh hát:

“ Đối…với anh em vẫn là cô nhóc, những nghĩ suy trong lòng còn ngu ngốc…..đối với anh….em….vẫn là…cô nhóc”.

Nước mắt làm cổ họng anh nghẹn lại… Giọng anh mếu máo…


Anh quay mặt đi, không muốn để nó nhìn thấy anh khóc, anh đã hứa với nó là sẽ không khóc rồi mà. Nhưng sao nước mắt cứ lăn dài trên mặt anh.


1 làn gió ấm áp thổi qua mang theo những giọt nước mắt của anh. Anh lặng yên nhìn chiếc lá vàng bị gió cuốn đi về cuối chân trời và khẽ cười nói nhỏ: “ Ngốc à, anh đâu có khóc…”.
Read more…