Home » Archives for 01/18/13
Khi bạn bị tuột một cúc áo ngực
06:52 |Người ta không nhớ lâu việc bạn bị hở ngực, hở đồ lót, nhưng sẽ nhớ và bật cười thú vị vì hình ảnh bạn rối rít và thảm hại, cuống quít chỉnh đốn bản thân.

Trong những trang phục của mình, tôi tốn nhiều nhất là tiền để mua đồ lót. Tất nhiên, về số lượng thì phụ nữ luôn phải tốn tiền gấp bội đàn ông để đảm bảo nội y của mình tạm đủ dùng. Song về giá tiền, thì nội y luôn là thứ đắt tiền hơn quần áo đang mặc ngoài nó. Đó là sự lựa chọn của tôi từ gần hai mươi năm nay, từ ngày tôi chưa có người yêu, cho tới ngày tôi làm mẹ của ba con.
Nhưng bài viết này tôi không định quảng cáo đồ lót hoặc khoe số đo cơ thể mình, tôi chỉ muốn nói về việc xử lý khủng hoảng.
Đôi khi, phụ nữ nghĩ rằng, khủng hoảng của phụ nữ là phát phì, cơ thể trở nên phì nộn, hoặc bị mất trinh (với người nàng không được hứa hẹn cầu hôn)... đại loại là những nguy cơ nhìn thấy được.
Còn bản thân tôi lại nghĩ, ngay cả khi phụ nữ thành đạt và xinh đẹp, mọi phụ nữ đều đối diện với nguy cơ của cuộc sống y như nhau. Mà đôi khi một phụ nữ hoàn hảo sẽ dễ bị sụp đổ hơn, nhanh chóng bị đánh gục hơn.
Ví dụ bạn tôi, cô ấy rất xinh và nhạy cảm, tới mức một ngày, khi đang nói chuyện với một chàng mới được mai mối trong quán café, cô ấy... gây tiếng ồn. Chàng kia rất lịch thiệp không tỏ vẻ nhận ra nhưng cô bạn tôi từ đó vừa hổ thẹn vừa ngại ngùng nên đã tự làm cho mình biến mất trong cuộc đời chàng kia, dù đáng lẽ, hạnh phúc từ đó có thể đi theo cô ấy...
Nếu cô bạn ấy kém hoàn hảo hơn, giá như cô ấy xuề xòa dễ tính, bộc tuệch hoặc tự nhiên chủ nghĩa hơn, kém chỉn chu nghiêm túc hơn, chắc cô sẽ biết nói một câu dí dỏm chữa thẹn, biết tự tha thứ cho bản thân, hoặc biết cách hài hước để đánh trống lảng.
Thế nhưng, cho đến tận bây giờ và chắc chắn cả sau này, mỗi khi nghĩ đến anh chàng được... nghe tiếng ồn cơ thể kia, cô vẫn ngượng chín mặt.
Tôi thì nghĩ, việc gì phải khốn khổ và tự ti như thế!
Phụ nữ thường tự đánh gục bản thân mình.
***
Chiếc khuy không có lỗi.
Một buổi chiều đang đi mua sắm tại trung tâm thành phố, tôi bỗng thấy mấy người nhìn mình kỳ lạ và chằm chằm. Sau giây định thần thì tôi phát hiện, mấy hôm nay mới chỉ tăng cân một chút thôi, cái áo sơ mi của tôi tự dưng tuột khuy ở ngay "điểm chết".
Bất cứ ai trong cuộc đời cũng sẽ gặp phải tình huống khó xử như thế. Mọi người như bạn, và bạn cũng như mọi người mà thôi. Vậy bạn hãy nghĩ như tôi cũng như hàng triệu người trên thế giới này bị bật khuy áo ngực giống ta, bị quên kéo khóa quần, tất bị dính vào chân váy, mũ bị sờn, tóc bị cắt hỏng, bị rơi xuống cống trên đường đi dự tiệc... Những sự cố nhỏ nhoi này chẳng thể biến ta thành quái vật được. Và ngược lại, hàng tỉ người cài khuy đàng hoàng, không bị rủi ro nhưng điều đó cũng chẳng làm cho họ trở thành một người hoàn hảo. Vậy tại sao ta không đường hoàng và từ tốn cài lại khuy áo, sửa chữa sai lầm một cách bình thản?
Bạn có biết rằng, người ta không nhớ lâu việc bạn bị hở ngực, hở đồ lót, nhưng sẽ nhớ và bật cười thú vị vì hình ảnh bạn rối rít và thảm hại, cuống quít chỉnh đốn bản thân. Một tin được đưa sai trên radio không được ghi nhớ bằng bản tin cải chính sau đó. Vậy, đừng sửa chữa chi tiết sai sót bằng một thái độ sai lầm.
***
Nhanh chóng lấy lại tự tin cho bản thân.
Nếu bạn bị bắt gặp đang quên... cài khóa quần, bạn hãy tin rằng bản thân bạn không phải là sứ thần ngoại giao đang trên đường đi trình quốc thư cho một vị thủ tướng nào đó, cho nên một lần quên kéo khóa quần chỉ chứng tỏ bạn hơi đãng trí, đầu óc hơi lão hóa như vài trăm triệu người khác trên đời, chứ không ảnh hưởng tới phẩm cách hoặc giá trị con người bạn, càng không thể hủy hoại tiền đồ của bạn.
Tôi nhớ ngày còn là thiếu nữ, trong một buổi hẹn hò, tôi đã phát âm sai tên tiếng Anh của lon nước ngọt trước mặt người phục vụ và anh bạn trai mới quen. Hai mươi năm đã trôi qua, tôi tha thiết muốn gặp lại người con trai ngày ấy biết bao, để nói với cậu ta rằng: "Anh ạ, em đã tránh mặt anh 20 năm nay chỉ vì một từ phát âm sai, em thấy thế là đủ rồi. Em vẫn dốt tiếng Anh như ngày xưa, nhưng giờ đây em đã biết, điều gì thực sự quan trọng với em, và điều gì chỉ là những vụn vặt không đáng bận tâm trong cuộc sống".
Đúng thế, vì bạn là phụ nữ, bạn không thể bị đánh gục bởi những thứ không xứng đáng với bạn.
Nhưng tự bạn đánh gục bản thân bạn: Bằng sự day dứt, sự hối hận, sự xấu hổ, sự sợ hãi, sự lo sợ. Phụ nữ thường rộng lượng với đàn ông trong khi lại khe khắt với bản thân và phụ nữ khác. Trong khi đàn ông thì ngược lại, họ có thể tự tha thứ cho bản thân nhưng đòi hỏi rất nhiều tiêu chuẩn ở phụ nữ. Ví dụ như đàn ông họ chẳng sợ mất trinh, họ chỉ sợ bạn gái mất trinh thôi.
Tôi đã nhiều lần được bạn bè, những cô gái trẻ, những bạn quen qua mạng... thổ lộ điều tương tự. Họ đã mất nhiều hơn thế, bị lợi dụng hoặc bị lạm dụng tình dục, bị bạn trai bỏ rơi, từ hôn, bị chồng ngoại tình và bỏ. Thậm chí có một lần một chàng trai cầu cứu tôi tư vấn khi bạn gái của chàng bị người lạ cưỡng hiếp.
Nếu bạn đã sống tốt, tích cực, thì bạn xứng đáng có một tương lai tốt đẹp...
Những cơn khủng hoảng này sâu sắc hơn tất thảy những tai nạn nhỏ nhoi tôi vừa kể. Bởi nó lấy đi những giá trị quan trọng, thậm chí chúng ta cho là quan trọng nhất đời: Trinh tiết, tự trọng, tình yêu, gia đình, hạnh phúc, thể diện, sự thiêng liêng của cảm xúc... Tôi tin rằng chúng ta không thể dùng phép thắng lợi tinh thần, hay bất kỳ lời biện hộ nào để lừa dối bản thân vượt qua những khủng hoảng lớn như thế.
Nhưng chúng ta có quyền đứng lùi xa, nhìn vào tổng thể của cả một cuộc đời, một số phận, một con người để tìm cách hóa giải khủng hoảng. Bạn hãy tự hỏi xem, bạn thực sự cần gì, điều gì mới thực sự có giá trị với bạn?
Một cô gái bị chụp ảnh khỏa thân tống tiền đã thổ lộ với tôi rằng, cô ấy muốn chết.
Chàng trai có người yêu bị cưỡng hiếp nói với tôi rằng, anh sẽ mang dao đi giết chết kẻ khốn nạn kia.
Tôi nói, vậy thì kẻ tung ảnh khỏa thân không cầm dao giết bạn, mà chính cô gái nhẹ dạ đã tự giết mình đó thôi. Và kẻ hiếp dâm kia đáng lẽ chỉ cướp được thân thể cô gái một giờ, thì từ đây hắn đã cướp được tương lai của hai bạn cả đời. Thậm chí còn tống được chàng trai vào tù vì tội sát nhân.
Bởi nếu bạn đã sống tốt, tích cực, thì bạn xứng đáng có một tương lai tốt đẹp... Bị hãm hiếp, bị bỏ rơi, bị lừa dối, bị phá sản... thực tế nó giống như một tai nạn.
Bạn không muốn nó nhưng một ngày bất ngờ nó xảy ra, không thể thay đổi. Tai nạn ấy sẽ cướp mất của bạn một cánh tay, một tình yêu, một gia sản, một gia đình... Bạn buộc phải chấp nhận và chung sống với khuyết tật đó cả đời. Nhưng bạn muốn chặn đứng tai họa lại, hay bạn muốn tiếp tục tự vo vào bản thân vô số tai họa nữa, bằng cách tự tử, bằng cách giết kẻ đã hãm hiếp (mà không tố cáo hắn), bằng cách phạm pháp, bằng cách lo sợ cả đời, tự khép mọi cánh cửa của cuộc đời mình?
Tôi nhớ những bài báo viết về nữ hoàng talk – show Mỹ Oprah Winfrey đã vượt qua việc bị hãm hiếp lúc còn tuổi thiếu nhi và mang thai khi mới 14 tuổi, để sống và thành đạt như hôm nay. Chắc còn nhiều người nhớ đệ nhất phu nhân Evita Peroni của Argentina cũng từng mang một quá khứ đầy gánh nặng. Chúng ta không vượt qua khủng hoảng để đạt được giàu sang, nổi danh hay bất cứ sự lộng lẫy nào.
Cũng không có một kịch bản nào soạn sẵn, một giải pháp nào chung cho mọi số phận. Nhưng nếu không hóa giải được khủng hoảng, bạn sẽ không có cơ hội nào khác để thoát khỏi nó.
Hãy thử nghĩ rằng, tình yêu quan trọng hơn hay màng trinh quan trọng hơn? Nếu người yêu bạn nói màng trinh quan trọng hơn, bạn hãy tránh xa anh ta cùng những tay đàn ông chỉ yêu màng trinh của bạn chứ không hề yêu con người bạn với những giá trị sống của bạn.
Nếu sự hận thù hoặc cơn sụp đổ làm bạn hoa mắt, hãy nghĩ rằng bạn luôn có cơ hội sống khác, bạn luôn có những lựa chọn tử tế hơn. Đừng làm nô lệ cho những sai lầm trong quá khứ.
Tôi rất muốn nói với người phụ nữ trong đau khổ vì bị chồng phản bội rồi li dị chị, rằng thực ra chị không mất gì cả, không mất tình yêu hay mất gia đình, không mất người đàn ông của chị. Chị chỉ mất đi thứ mà chị chưa từng có mà thôi, đó đâu phải lỗi của chị, một người đã yêu và đã hết mình, chân thành?
Đôi khi, tôi cũng rơi vào những cơn khủng hoảng, khi cuộc sống chẳng được như mình mong muốn, những thất bại liên tiếp, những sức ép quá lớn, hoặc gặp những chỉ trích quá nặng nề. Tôi thường thở sâu, ngồi yên suy nghĩ, và tự hỏi, mình có đáng sai lầm không?
Cách giải quyết sắp tới liệu có phải là sai lầm không?
Nếu mình là người khác, mình sẽ làm gì?
Và quan trọng hơn, tôi luôn tự nhủ: Nếu không từng sai sót, không từng mất mát hay lầm lẫn như thế, hẳn tôi đã không ở vị trí của tôi ngày hôm nay.
Vậy, có điều gì xứng đáng để đánh gục và hủy hoại ta hôm nay nữa?
Trang Hạ
Chuyện tình cờ hay điều kì diệu?
06:47 |Nhưng dù sao, thì anh ấy cũng hứa là sẽ về kịp để dẫn chị tôi bước vào nhà thờ thay bố tôi, bố đã mất từ mấy năm trước. Anh ấy còn đùa là anh ấy rất mong đến ngày đám cưới, vì thực ra, anh ấy muốn "đem cho" chị Patsy đi từ hồi chị ấy mới... 3 tuổi cơ!

Chị Patsy, chị gái thứ hai của tôi, sắp làm đám cưới. Thế là cả tuần trước tôi chạy như con thoi giữa tiệm áo cưới đến tiệm hoa, rồi từ tiệm hoa đến ban tổ chức lễ cưới ở nhà thờ...
Mẹ vẫn phải đi làm, anh cả tôi lại đang đi công tác. Nhưng dù sao, thì anh ấy cũng hứa là sẽ về kịp để dẫn chị tôi bước vào nhà thờ thay bố tôi, bố đã mất từ mấy năm trước. Anh ấy còn đùa là anh ấy rất mong đến ngày đám cưới, vì thực ra, anh ấy muốn "đem cho" chị Patsy đi từ hồi chị ấy mới... 3 tuổi cơ!
Để tiết kiệm ít tiền, tôi đi kiếm hoa từ mấy người bạn mà nhà có những cây hoa mộc lan lớn. Những bông hoa màu trắng kem với hương thơm ngọt ngào và lá xanh bóng sẽ tạo ra một bó hoa cô dâu tuyệt đẹp và nổi bật. Đêm trước hôm đám cưới, tuy mệt nhưng tôi vẫn thở phào vì mọi việc đã được chuẩn bị chu đáo. Chị tôi sẽ có một đám cưới vô cùng đáng nhớ!
Thế rồi ngày trọng đại cũng đến. Trong khi mấy người bạn giúp chị Patsy chỉnh váy cưới, thì tôi đến nhà thờ trước để xem mọi chuyện đã thật sự ổn chưa.
Khi mở cánh cửa nhà thờ, phả vào chúng tôi là một luồng không khí nóng hầm hập, tôi suýt nữa thì ngã lăn đùng ra ngất, không phải vì tôi chịu nóng kém, mà là vì cảnh tượng tôi đang nhìn thấy - tất cả những bông hoa mộc lan màu trắng kem xinh đẹp đã trở nên... đen xỉn! Đêm qua nhà thờ bị cắt điện, hệ thống điều hoà không khí không hoạt động, và trong suốt một đêm nóng bức, những bông hoa đã héo rũ và chết cả!
Tôi nhìn những bông hoa mà muốn khóc. Nhưng tôi không có thời gian để khóc. Tôi chỉ cón biết mong bốn điều: những bông mộc lan trắng kem sẽ xuất hiện, tôi sẽ đủ can đảm để kiếm được chúng trong một khu vườn nào đó ở quanh đây, tôi sẽ được an toàn dù bất kỳ con chó dữ dằn nào có xông ra đớp vào chân, và một người tử tế nào đó sẽ không nện cho tôi một trận khi tự nhiên tôi đòi ngắt trụi cây hoa mộc lan hoàn hảo của họ.
Khi vừa ra khỏi nhà thờ được một chút, tôi chợt nhìn thấy xa xa có những cây hoa mộc lan. Tôi vội vã chạy ngay lại gần ngôi nhà đó... trước hết là không có chó! Tôi gõ cửa và một người đàn ông khoảng hơn 60 tuổi ra mở. Vẫn ổn... ông ấy chưa nổi điên, cũng không cầm theo cái gậy nào. Sau khi nghe tôi "trình bày hoàn cảnh", ông ấy mỉm cười: "Ta rất vui được giúp cháu!".
Nói rồi ông ấy lấy ra ngay một chiếc thang, bắc lên và cắt những bông mộc lan lớn và đưa xuống dưới cho tôi. Chỉ vài phút sau, tôi đã có một ôm hoa tươi đẹp tuyệt.
- Cảm ơn ông, ông đã cứu em gái của một cô dâu đấy ạ! - Tôi nói.
- Không - Ông ấy đáp - Cháu không hiểu đâu... Chính ta mới phải cảm ơn cháu.
- Về cái gì cơ ạ? - Tôi ngạc nhiên hỏi lại.
Vừa trèo xuống khỏi thang, người đàn ông vừa kể:
- Vợ ta vừa mất vài tháng trước... Bà ấy là người ta yêu thương nhất và cũng yêu thương ta nhất - Tôi thấy ông ấy lau nước mắt khi kể - Bây giờ ta còn lại có một mình. Suốt nhiều năm qua, lúc nào ta cũng cần bà ấy và bà ấy cũng cần đến ta. Nhưng bây giờ thì không ai cần đến ta nữa. Sau khi bà ấy mất, cũng chẳng ai đến thăm ta cả. Sáng nay, ta ngồi một mình và nghĩ: "Ai cần đến ông già 67 tuổi này? Ai thèm nhớ đến sự tồn tại của ta?". Và ta tự trả lời là "không ai cả". Nhưng đúng lúc đó thì cháu gõ cửa, và câu đầu tiên cháu nói với ta là: "Ông ơi, cháu cần ông giúp".
Tôi đứng há cả miệng ra nghe, không nói được lời nào.
Ông ấy mỉm cười:
- Cháu có biết ta nghĩ gì khi đưa cho cháu những bông hoa mộc lan này không?
- Không ạ.
- Ta biết rằng ta vẫn được nhớ đến. Có những người vẫn cần những bông hoa của ta. Có thể ta sẽ... mở một cửa hàng hoa nhỏ ở đây. Vườn sau của ta còn rất nhiều hoa đấy... Cháu nghĩ như thế có tốt hơn không?
Tôi quay lại nhà thờ, thấy trong lòng lấp lánh vui, không chỉ vì tôi đã kiếm được một ôm hoa tươi, mà còn vì biết rằng một cách vô tình, mình đã giúp được một người đang cô độc.
Tôi cứ nghĩ, vào ngày đám cưới của chị Patsy, nếu ai đó đề nghị tôi đi an ủi một người đau khổ, hẳn tôi sẽ nói: "Thôi nào, hôm nay là đám cưới của chị tôi, ngày trọng đại đấy! Chẳng có cách nào mà tôi lại đi giúp đỡ ai khác được đâu". Nhưng cuộc sống vẫn có cách của riêng mình, dù là qua những bông hoa héo, để làm nên những điều tình cờ nhưng kỳ diệu.
Em đồng ý tình một đêm
06:43 |Cuộc sống này lạ lắm, ảo hay thật đôi khi chỉ cách nhau một nhịp rung khẽ của trái tim...

Nhật ký của Ken:
Mình chưa bao giờ gặp Su và cái cảm giác mỗi khi tưởng tưởng ra buổi gặp mặt đầu tiên với cô ấy lại làm tim mình nhảy cẫng lên, loạn xạ không thể kìm nén. Nhưng hôm nay, khi cô ấy nhận lời thì sự thất vọng lớn chưa từng có lại đang xâm chiếm trong lòng mình. Những ý nghĩ đúng sai, ảo thật cứ bủa vây, bóp nghẹn lấy tâm trí. Hóa ra những cảm nhận của mình là nhầm? Cái thứ tình online cũng chỉ nhạt nhẽo và loãng xẹt đến thế chăng?
Quen Su qua diễn đàn phượt, ấn tượng đầu tiên về cô ấy là một cô gái hay pha trò, được hội coi như em út cưng. Nhưng hồi đó mình cũng chỉ ghé thăm diễn đàn vài lần, có nói chuyện với Su và những người khác qua yahoo vài lần, sau đó chìm trong quên lãng. Chỉ đến khi "nghiện Phây", cũng chẳng biết hai đứa "add friend" từ khi nào nhưng những bức hình của cô ấy, những dòng status của cô ấy cứ vẩn vơ trong đầu mình.
Đôi mắt Su, gương mặt Su trong ảnh luôn toát lên sự thân thiện, trong trẻo, khó ai có thể cưỡng lại để không nở lại một nụ cười. Cách nói chuyện của cô bé cũng duyên và khéo léo lắm. Những cuộc nói chuyện cũng nhiều hơn, từ những dòng comment nối tiếp suốt đêm khuya, những cuộc hội thoại chat đầy tâm sự cho đến những cuộc "nấu cháo" điện thoại chẳng muốn dừng. Dần dần Su trở thành một người nào đó rất quan trọng trong lòng mình, dù chưa một lần gặp mặt.
Mấy thằng cạ cứng cũng biết mình bị "trúng gió kịch độc" của cô bé Su xinh trên "Phây", lúc thì đưa đẩy tán thành, lúc thì "chẹp chẹp" lắc đầu bảo tình ảo khó lường, ra vẻ rất hiểu đời. Rồi chúng kể một lô một lốc những "thiên tình sử" online tan tành mây khói trong phút chốc ngỡ ra bản chất đối phương không tốt đẹp long lanh như những profile trên mạng ảo.
Quả thực, giờ thấy nhiều cô bé ăn nói bỗ bã, khoe ảnh sexy trên facebook, dễ dài hẹn hò, thậm chí chẳng "ngán" tình một đêm đã làm mình mất rất nhiều niềm tin, thấy sao quá ít những cô gái khiêm nhường, đúng mực! Quen Su, những gì cô ấy thể hiện trên mạng xã hội đều làm mình "ưng cái bụng". Dường như Su cũng có nhiều tình cảm đối với mình. Chỉ có điều mình cũng không đến nỗi quá hão huyền để lấy sâu vào thứ tình cảm không thực tế. Chính vì vậy mình đã quyết định thử lòng cô ấy.
Một tối, mình nói với cô ấy là dạo này giận bố mẹ, bỏ ra nhà nghỉ thuê phòng, đang cực kỳ buồn chán, muốn có ai đó ở bên. Mình rủ đêm mai liệu Su có thể ở bên mình không, chỉ một đêm thôi, không cần biết ngày sau?
Cứ nghĩ những cô gái như Su sẽ giận, khuyên bảo mình thế nọ, quát mắng mình thế kia. Nhưng không... Su đồng ý một cách nhanh chóng làm mình sững sờ. Chỉ là mình thử cô ấy thôi mà. Su dễ dãi và hời hợt đến thế sao? Tất cả những cảm nhận của mình chỉ là ngộ nhận, rằng cô ấy hoàn toàn không giống như những gì mình nghĩ.
Giờ đây mình đang rất rối bời. Cô ấy đã đồng ý, còn mình sẽ rút lời hay đối mặt với cô ấy thế nào đây? Mình không thể là thằng đàn ông tiểu nhân lợi dụng, "đục nước béo cò", dù cho cô ấy có buông thả đi chăng nữa...
Nhật ký của Su:
Đôi khi mình nghĩ con tim mình đã đi lạc nhịp mất rồi. Mình đang nhen nhói một thứ tình cảm xuất phát từ... màn hình, bàn phím. Chờ đời ngày hẹn gặp của cậu ấy rất lâu nhưng dường như Ken là chàng trai khá chắc chắn và tế nhị. Cậu ấy biết mình còn ngại nên chưa dám mở lời. Chỉ hàng ngày trò chuyện, trêu đùa mình trên mạng.
Dù không nói ra nhưng mình hiểu có một thứ tình cảm mới lạ đang dâng lên trong lòng. Ken có phải là một nửa của mình không? Điều đó mình không dám nghĩ. Nhưng mình cần cậu ấy. Dù chỉ ảo thế này thôi cũng an lòng.
Nhưng hôm nay, lời đề nghị "buông thả" của Ken làm mình rất sốc. Mình hiểu cậu ấy muốn nói đến tình một đêm. Đáng lẽ mình đã rất giận, cho là cậu ấy khiếm nhã. Cứ ngỡ lâu nay cậu ấy đã rất hiểu mình, hóa ra cũng coi mình như bao cô gái sống nhanh, sống nhạt... Mình đã cố trấn tĩnh và nói "Mình đồng ý". Mình cần gặp Ken để khẳng định cậu ấy không phải người như thế, rằng cậu ấy đang thử mình hay một phút nào đó yếu lòng của một gã trai. Mình sẽ kéo Ken trở về với con người của cậu ấy, con người mang đến cho mình những linh cảm diệu kỳ. Mặc kệ Ken có hiểu lầm mình ra sao, khi bên nhau con tim sẽ hiểu...
Nếu cảm nhận của con tim là ảo thì đôi khi thứ ảo ấy lại mang đến cho bạn niềm tin rất thật