Home » Archives for 06/20/13
Những lời chúc thi tốt hay nhất
20:09 |Vậy là 1 mùa thi đại học đang đến gần, cùng góp tay chia sẻ những lời chúc thi tốt đến các bạn sĩ tử và mong chờ những kết quả thi tốt của các bạn.
Dưới đây là những lời chúc thi tốt hay, mong rằng các bạn sẽ nhận được nhiều lời chúc để đạt được kết quả cao nhất trong những kỳ thi.
1. Cổng trường đại học sẽ không còn xa nữa bởi từng ngày, từng ngày qua, chúng ta đã, đang và sẽ nỗ lực hết mình. Thời gian chỉ còn tính bằng ngày, bằng giờ, trong cuộc chạy đua này chúng mình không được phép dừng lại...
2. Chúc bạn:
Đủ sức khỏe - Đủ tự tin - Đủ quyết tâm - Đủ khát khao chiến thắng
Cố lên bạn hiền, nếu thi đỗ tớ sẽ tặng bạn một món quà vô cùng giá trị. Đó là nụ hôn gió nồng cháy và rực lửa của tớ.
3. Học, học nữa, học mãi = thành công, thành công, đại thành công! Nhưng chúc bạn chỉ phải thi đại học một lần duy nhất.
4. Các bạn sĩ tử thân mến!
Mùa hạ - mùa lưu bút, mùa của những lời nói tri ân trước khi ra trường để bước vào môi trường mới, đã làm bạn bâng khuâng với nhiều cung bậc cảm xúc khác nhau? Vui buồn, lưu luyến và áp lực thi cử…?
5. Thông báo
Chuyến bay mang tên "ĐẠi Học,Cao Đẳng 2011" sẽ cất cánh vào vào đầu tháng 7. Đề nghị tất cả các hành khách kiểm tra lại hành trang Kiến Thức, Tâm Lý và Tự Tin. Chuyến bay sẽ đáp cánh xuông đảo "Thành Công" nằm trên biển "Thất Bại". Cùng với 1 chút May Mắn và sự chuẩn bị kỹ lưỡng chúng ta sẽ đáp cánh tốt đẹp xuống hoàn đảo xanh tươi này. Chú ý hành khách nào ko chuẩn bị tốt sẽ bị rớt xuống biển "Thất Bại" cho loài cá Lêu Lêu ăn thịt. Bạn đã sẵn sàng chưa???
6. Chúc các em có một kỳ thi thật tốt! Đừng tạo áp lực cho mình, cứ để tâm trí bình thản, đừng quá căng thẳng,...cứ thư giản nhé rồi em sẽ có một kỳ thi thật tốt cho xem!Các cá chép đang đợi hóa rồng hãy cố gắng lên nhé, mọi người lun sát cánh bên các em.Chúc các sĩ tử thi thật tốt và cho dù có không tốt thì cũng sẽ có một lối đi thích hợp cho mình.
Cố gắng lên nhé!
7. Ngày mai là bắt đầu kì thi Đại Học, Cao Đẳng - kỳ thi quan trọng - nó đánh dấu một bước ngoặt của cuộc đời… nên các em hãy cố gắng giữ gìn sức khoẻ, chú ý tới vấn đề ăn uống sao cho: ăn đủ bữa, ngủ đủ giấc nhé…! Có như vậy, kỳ thi sẽ làm các em háo hức, mong chờ hơn là lo lắng.
8. Các bạn sĩ tử thân mến!
Mùa hạ - mùa lưu bút, mùa của những lời nói tri ân trước khi ra trường để bước vào môi trường mới, đã làm bạn bâng khuâng với nhiều cung bậc cảm xúc khác nhau? Vui buồn, lưu luyến và áp lực thi cử…?
9. ...
Tránh Xa Điểm 1 ,
Dẹp Điểm 2,
Bye Điểm 3,
Xa Điểm 4,
Trốn Điểm 5,
Căm Điểm 6,
Quý Báu Gì điểm 7,
Quyết Nhảy Qua Điểm 8,
Bám Chặt Điểm 9,
Vịn Chắc Điểm 10.
10. Hãy tin rằng không có sự thất bại, con người luôn luôn có đủ khả năng để chinh phục những đỉnh cao! Hãy bình tĩnh, cẩn thận, và làm bài một cách thông minh như các bạn vẫn vậy.
11. Cố gắng thi, đừng phụ lòng tớ ngồi cầu nguyện cho cả 2 đứa cả buổi chiều.
12. Bạn có nghe thấy tiếng cánh cổng trường đại học đang réo gọi tên bạn không? Hãy làm bài thật tốt để có thể đến "âu yếm" nó.
7 LỜI CHÚC THI TỐT BẰNG TIẾNG ANH
Well done!: Làm tốt lắm: Bạn có thể nói câu này với ai đó vừa vượt qua kỳ thi.
Congratulations: được dùng trong nhiều trường hợp: chẳng hạn như trong đám cưới, thăng chức, vượt qua kỳ thi.
Good luck: Chúc may mắn.
Well done! It’s a fantastic result. Congratulations on passing! You deserve it after so much hard work: lời chúc cho bạn bè vượt qua kỳ thi.
Wishing you success in your exams
All the best for your exam!
Your hard work will soon be reward: học hành chăm chỉ sẽ thành công
Read more…
Dưới đây là những lời chúc thi tốt hay, mong rằng các bạn sẽ nhận được nhiều lời chúc để đạt được kết quả cao nhất trong những kỳ thi.
1. Cổng trường đại học sẽ không còn xa nữa bởi từng ngày, từng ngày qua, chúng ta đã, đang và sẽ nỗ lực hết mình. Thời gian chỉ còn tính bằng ngày, bằng giờ, trong cuộc chạy đua này chúng mình không được phép dừng lại...
2. Chúc bạn:
Đủ sức khỏe - Đủ tự tin - Đủ quyết tâm - Đủ khát khao chiến thắng
Cố lên bạn hiền, nếu thi đỗ tớ sẽ tặng bạn một món quà vô cùng giá trị. Đó là nụ hôn gió nồng cháy và rực lửa của tớ.
3. Học, học nữa, học mãi = thành công, thành công, đại thành công! Nhưng chúc bạn chỉ phải thi đại học một lần duy nhất.
4. Các bạn sĩ tử thân mến!
Mùa hạ - mùa lưu bút, mùa của những lời nói tri ân trước khi ra trường để bước vào môi trường mới, đã làm bạn bâng khuâng với nhiều cung bậc cảm xúc khác nhau? Vui buồn, lưu luyến và áp lực thi cử…?
5. Thông báo
Chuyến bay mang tên "ĐẠi Học,Cao Đẳng 2011" sẽ cất cánh vào vào đầu tháng 7. Đề nghị tất cả các hành khách kiểm tra lại hành trang Kiến Thức, Tâm Lý và Tự Tin. Chuyến bay sẽ đáp cánh xuông đảo "Thành Công" nằm trên biển "Thất Bại". Cùng với 1 chút May Mắn và sự chuẩn bị kỹ lưỡng chúng ta sẽ đáp cánh tốt đẹp xuống hoàn đảo xanh tươi này. Chú ý hành khách nào ko chuẩn bị tốt sẽ bị rớt xuống biển "Thất Bại" cho loài cá Lêu Lêu ăn thịt. Bạn đã sẵn sàng chưa???
6. Chúc các em có một kỳ thi thật tốt! Đừng tạo áp lực cho mình, cứ để tâm trí bình thản, đừng quá căng thẳng,...cứ thư giản nhé rồi em sẽ có một kỳ thi thật tốt cho xem!Các cá chép đang đợi hóa rồng hãy cố gắng lên nhé, mọi người lun sát cánh bên các em.Chúc các sĩ tử thi thật tốt và cho dù có không tốt thì cũng sẽ có một lối đi thích hợp cho mình.
Cố gắng lên nhé!
7. Ngày mai là bắt đầu kì thi Đại Học, Cao Đẳng - kỳ thi quan trọng - nó đánh dấu một bước ngoặt của cuộc đời… nên các em hãy cố gắng giữ gìn sức khoẻ, chú ý tới vấn đề ăn uống sao cho: ăn đủ bữa, ngủ đủ giấc nhé…! Có như vậy, kỳ thi sẽ làm các em háo hức, mong chờ hơn là lo lắng.
8. Các bạn sĩ tử thân mến!
Mùa hạ - mùa lưu bút, mùa của những lời nói tri ân trước khi ra trường để bước vào môi trường mới, đã làm bạn bâng khuâng với nhiều cung bậc cảm xúc khác nhau? Vui buồn, lưu luyến và áp lực thi cử…?
9. ...
Tránh Xa Điểm 1 ,
Dẹp Điểm 2,
Bye Điểm 3,
Xa Điểm 4,
Trốn Điểm 5,
Căm Điểm 6,
Quý Báu Gì điểm 7,
Quyết Nhảy Qua Điểm 8,
Bám Chặt Điểm 9,
Vịn Chắc Điểm 10.
10. Hãy tin rằng không có sự thất bại, con người luôn luôn có đủ khả năng để chinh phục những đỉnh cao! Hãy bình tĩnh, cẩn thận, và làm bài một cách thông minh như các bạn vẫn vậy.
11. Cố gắng thi, đừng phụ lòng tớ ngồi cầu nguyện cho cả 2 đứa cả buổi chiều.
12. Bạn có nghe thấy tiếng cánh cổng trường đại học đang réo gọi tên bạn không? Hãy làm bài thật tốt để có thể đến "âu yếm" nó.
7 LỜI CHÚC THI TỐT BẰNG TIẾNG ANH
Well done!: Làm tốt lắm: Bạn có thể nói câu này với ai đó vừa vượt qua kỳ thi.
Congratulations: được dùng trong nhiều trường hợp: chẳng hạn như trong đám cưới, thăng chức, vượt qua kỳ thi.
Good luck: Chúc may mắn.
Well done! It’s a fantastic result. Congratulations on passing! You deserve it after so much hard work: lời chúc cho bạn bè vượt qua kỳ thi.
Wishing you success in your exams
All the best for your exam!
Your hard work will soon be reward: học hành chăm chỉ sẽ thành công
Truyện ngắn hay i am online
07:51 |12 giờ đêm,
Màn hình vi tính vẫn sáng. Những icon bên cạnh nick chat vẫn mỉm cười.Nhưng những dòng chữ kêu réo mà không có ai trả lời.
Chiếc đèn màu đỏ ấm toả sáng lên mặt bàn, nơi một cậu nhóc đang ngủ gục trên bàn. Hơi thở đều, mắt nhắm nghiền, tay đặt khẽ lên chuột như thể đang cầm tay…người yêu. Cậu đang ngủ- và cũng đang “online”
BUZZ!
Màn hình rung lên giữ dội. Có lẽ là linh cảm mà cậu nhóc choàng tỉnh. Một gương mặt khoảng 16 tuổi, đeo chiếc kính cận viền đậm đen, đầu tóc bù xù. Tay nhắp chuột lia lịa, nhận ra file truyện mình load từ nãy giờ đã xong từ khi nào rồi.
- Sao tao gọi không trả lời?
- Tao đang ngủ.
- Ngủ gì mà lắm thế.
- Buồn ngủ lắm rồi. Đi ngủ đi.
- Không có hứng. Tao gọi nãy giờ mà không nghe à
- Tao không đeo phone.
- Đeo vào đi, chát thế này mỏi tay quá.
Cậu bé lục cục đeo headphone vào, mắt nhắm mắt mở bật voicechat. Thằng bạn ở đầu kia của thế giới rú rít ầm ĩ về việc nó vừa kiếm được file nhạc Endlessly cực hay của animesTubasha. Để chia sẻ “may mắng cực kì may mắn đó”, thằng bạn send cho nó file nhạc đã nén. Nó vừa save file vừa nhìn cái gạch xanh xanh bắt đầu chạy.Còn 1% nữa là xong.
Rầm!
Màn hình…Không, không phải, mà là màn hình vi tính rung lên. Không phải vì ai buzz nữa. Vì cái bàn để máy vi tính đang rung lắc giữ dội.
Và mặt đất cũng đang rung lên.
Cậu bé kính viền đậm hoảng hốt đứng phắt dậy. Nhưng đứng cũng không vững nữa. Không gian đang rung lên, chung chiêng, vỡ vụn. Những tiếng thất thanh từ nhà hàng xóng. Đồ vật rơi vớ tạo thành hàng ngàn âm thanh kì quái. Leng keng! loảng xoảng! Ầm ầm! Két két!
Động đất!
Cậu bé sững sờ.
Rồi tất cả tối sập. Không gian vẫn tiếp tục chao nghiêng.!
Cậu bé đang chat hoảng loạn cực độ. Bạn thân cậu, cậu bé đeo kính viền đậ, đã kẹt trong một vụ động đất, khi cậu đang share file Endlessly cực hay cho bạn. Có lẽ cậu bạn vẫn chưa nhận được file nhạc đó, có lẽ cậu vẫn chưa kịp nghe.
Những âm thanh cuối cùng cậu bé đang chat nghe được là tiếng la hét kêu cứu, tiếng đổ vỡ của đồ đạc. Nhưng chẳng có chút tiếng nói nào của bạn cậu. Cậu bé đang chat lục tung tất cả các tờ báo trong thành phố ra vào sáng sớm hôm sau, tìm những bài viết về vụ động đất. 300 người vẫn mắt kẹt, chỉ mới cứu được 20 nạn nhân, 12 xác chết. Cậu bé đeo kính viền đậm nằm trong tập hợp số nào? 300? 20? Hay 12?
Báo chí ở đây không đăng cụ thể danh sách. Cậu bé chat không cách nào biết được.
Cậu tìm đến net. Cậu không biết nick Y! của cha mẹ bạn mình( cậu đâu nghĩ là mình phải biết chuyện đó!) Cậu cũng không biết người ta đăng danh sách nạn nhân ở đâu. Ngoài chat, chơi game, load truyện, nghe nhạc, thỉnh thoảng tìm vài thông tin trêng mạng bổ sung cho bài học; cậu đâu biết làm gì nữa đâu.
Cậu không biết chút gì về thằng bạn thân nữa. Chỉ có duy nhất một thứ khiến cậu nhói cả tim khi online. Đó là cái nick cua cậu bé mang kính viền đậm, nó màu xám như đang ngủ dài, giống như khi bạn cậu chạy ra ngoài chơi, đi học…
-May co sao khong? Gui offline cho taonhe! Tao lo cho may qua!
Cậu bé chat vẫn tiếp tục chat như thể là cậu biết chắc bạn mình vẫn sống, bởi đó là cách duy nhất giúp cậu tiếp tục hy vọng.
-Mấy hôm nay không ngủ sao mắt thâm thế?-cô bé tóc cột cao đập đập vào vai cậu bé chat!
-Không! Busy!
-Mày mà busy gì?
-Tao không biết…không biết bạn tao còn……sống không?
Cô bé tóc cột cao im bặt, rồi ngó lơ đi chỗ khác. Cô là bạn thân của cậu bé chat. Cô chưa bao giờ gặp mặt cậu bé kính viền đậm, dù thỉnh thoảng cũng nghe cậu bé chat kể. Trong hình dung của cô, đó là người dễ mến, hay cười và hơi… ngốc một chút.
Rồi cậu chuyển tông như đang nói với chính mình: “Nó không lên Net.Chỉ không lên Net nữa thôi. Nhưng vì sao nó không lên? Nó hay lên lắm mà. Nó chưa nhận file Endlessly mà. Rồi còn nhận file hình Midou Ban hôn Amenaga tao định send tiếp cho nó nữa chứ”
Cô bé tóc cột cao lắc lắc vai thằng bạn:
-Chắc nó không sao đâu. Bên đó người ta vẫn đang kiếm mà.
-Ừ!-Cậu bé chat gục gặc đầu, mắt nhắm nghiền. Ngày ngày cậu chỉ theo dõi chương trình thời sự quốc tế, đọc báo, lục lọi trên net để theo dõi quá trình cứu hộ cứu nạn. Cậu căng mắt ra tìm một ai đó đeo cặp kính cận viền đậm màu đen.
Chính phủ nước X ước tính tổn thất từ trận động đất thành phố Y lên đến hàng nghìn USD. Trong số hơn 300 nạn nhân, hiện giờ chỉ có 50 người được cứu sống. Số còn lại còn mắc trong bệnh viện hoặc còn mắc kẹt trong đống đổ nát. Sau hai tuần xảy ra thảm hoạ, cảnh sát vẫn tiếp tục tìm kiếm, nhưng hy cọng còn rất mong manh.
Cậu bé chat với tay tắt phụt màn hình ti vi, ra giường và trùm kín chăn lại. Hai tuần rồi. Ai có thể sống sót trong đống đổ nát ấy. Cậu với tay lấy chiếc laptop khởi động lại và online. Hồi hộp đọc những messenger, khi không thấy có offline nào từ cậu bé đeo kính viền đầm, cậu lại tắt máy. Vài giờ sau lại tiếp tục online tiếp. Cậu đã mơ mình nhìn thấy nick chat của cậu bạn thân toả sáng trong một nụ cười ấm áp. Và khi tỉnh dậy biết mình mơ cậu đã khóc dấm dứt như một bé con.
Một tháng trôi qua…
Kể từ hồi kế hoạch cứu hộ đã ngừng. Những bản tin về trận động đất cũng thưa dần. Cậu bé chat click file nhạc Endlessly trong máy của mình lên. Bản nhạc cậu đã phả load từ Gendou.com, chỉ mong được send cho cậu bé đeo kính viền đậm. Giờ thì không còn ai nghe chung với cậu nữa rồi. Nửa vòng trái đất có thể nghe cùng nhau một bản nhạc, thật tuyệ khi có một người bạn ở rất xa mà có thể chia sẻ với người tao nhiều như vậy.
Hai tháng…
Tin nhắn cuối cùng: “ may con online day chu?” gởi đi trong vô vọng. Cậu bé chat lôi ra tất cả những gì thuộc về 2 đứa. Chiếc vé xem bóng đá, vỏ trái banh bị lủng chưa kịp vá, một chồng truyện góp tiền mua chung, mấy tấm stick manga, những thứ hai đứa đã cùng chia sẻ trước khi cậu bạn thân đi cùng bố mẹ.v.v..Hằng ngày đối mặt với những thứ đó cậu không chịu nổi. Cô bé tóc cột cao đến giúp cậu bạn thân dọn dẹp, đóng vào thùng carton. Cô bé cũng im lặng không nói gì, chỉ đôi khi thở dài.Cậu bé chat không hiểu nó dành cho cậu bé viền đậm cô chưa hề gặp hay dành cho cậu, người bạn thân trong lớp.
Cô bé tóc cột cao cầm chiếc laptoplên, ngước mặt hỏi cậu bé chat:
-Còn cái này thì sao hả mày?
Cậu bé chat ngẩn người. Ừ! Cái laptop đắt, không bỏ được. Nhưng trên nắp laptop là hình sticker hai đứa chụp chung, bàn phím dán hình Hanamichi-chan của hai đứa. Từng phím chữ cậu đã kì cạch type cho cậu bé đeo kính viền đậm cái mail đầu tiên khi cậu cùng gia đình chuyển đi, rồi những cuộc trò chuyện thâu đêm suốt sáng , xuyên quốc gia, xuyên đêm. Với cậu, laptop cũng chính là một phần của cậu bé đeo kính viền đậm. Voice chat là tiếng nói, webcam là khuôn mặt, và biết bao điều khác nữa.
-Thôi, để tao bán nó.
-Thế thì mày cứ cầm lấy đi! Vào tay mày cũng hơn là bán cho 1 người dưng.
Một ngày nọ….
Cậu bé chat đang ngủ, giấc ngủ không yên kể từ khi thằng bạn thân của cậu ra đi. Tiếng chuông điện thoại bỗng réo vang lên. Cậu bé bật đèn, nhìn đồng hồ: 1h sáng. Ai gọi vào giờ này nhỉ?Cậu nhấc ống lên nghe.
-Alô!
-Mày đấy à?-giọng cô bé tóc cột cao vang lên ở đầu dây bên kia. Gấp gáp!
-Ừ!-Giọng ngái ngủ phát ra từ cậu bé chat.
-Tao đang online.
-Mày kêu tao online với mày hả?
-Tao chỉ muốn hỏi nick caubeviendam có phải là nick bạn mày không thôi!?
-Sao? Mày nói gì?-cơn buồn ngủ trôi tuột đi đâu mất.Vì sao cô bé lại hỏi câu này?.
-Nick của mày vừa nhận được tin nhắn từ nick caubeviendam là “I am online”.
……
Cậu bé đã cài chế độ remember Y!!D mà không hề nhớ. Cậu đã đưa laptop cho cô bạn của mình và cô bạn của cậu ngày ngày online bằng nick của cậu, để thay cậu bé nuôi hy vọng từ một người.Và hy vọng đã thành hiện thực kì diệu
…
Ở nơi nào đó trên trái đất này…
Có một cậu bé hay chat ngày ngày gửi tin nhắn cho 1 người bạn.
Có một cậu bé đeo kính viền đâm vừa ra khỏi viện đã vội vàng lên net.
Có một cô bé vẫn nuôi hy vọng vê sự sống về một người mà cô chưa hề biết mặt. Chỉ vì người đó vô cùng quan trọng với bạn cô.
-Vì sao ư?
Vì họ là người bạn của nhau-họ mãi mãi là người bạn của nhau.
Giá mà anh có thể đợi em thêm chút nữa
01:23 |Mùa thu năm 2007,
Giữa sân bay ồn ào nhôn nhịp, một cô gái với vóc dáng hơi to con đang cố tìm mọi cách chen lấn vào dòng người khiến một vài người quanh đó cứ nghĩ là mấy kẻ móc túi liền tỏ vẻ cảnh giác cao độ, cố gắng lảng tránh cô thật xa. Cuối cùng thì chỉ còn mỗi cô đứng trơ trọi ở lại giữa một góc đại sảnh rộng lớn.
Âu Lệ nhìn những con người qua lại, vẻ mặt bình thản, nhưng ánh mắt thì không giấu nổi sự chua xót. Trong không khí ồn ào như thế, cô chợt cười khan mấy tiếng:
- Thì ra ngay cả đến hơi ấm cũng có giá đến như vậy.
Sau 3 năm cô lang thang trên đất khách, cuối cùng Âu Lệ cũng có ngày có thể trở về, chỉ tiếc là... con người của 3 năm trước và con người của 3 năm sau đã hoàn toàn thay đổi.. Trong mắt cô giờ đây chỉ toàn sự lạnh lẽo và căm phẫn..
Lẽ ra cô đã không định trở về, nhưng rốt cuộc thì vẫn cứ phải về khi mà máy điện thoại của cô “vô tình” nhận được một cuộc điện thoại.. Cô đã định không nghe, nhưng cả số máy lẫn chủ nhân của số máy đó cứ như nhiều năm về trước có một sự kiên nhẫn dẻo dai đến bái phục, khiến cô không thể không “rung động”.
- Lệ, đã lâu không gọi, em vẫn ổn chứ?
- Ổn! Có phải câu trả lời anh muốn nghe là thế?!
- Em biết rõ ý anh không phải vậy mà..
- Hơ, nực cười, ý anh là của anh, sao tôi có thể BIẾT...RÕ.. được chứ.. Tôi lấy tư cách gì đây?
- Em... chuyện đã qua rồi có thể cho nó qua được hay không? Chúng ta có thể nói chuyện bình thường như những người bạn tốt không được hay sao?
- Anh... tình bạn đã chết rồi thì hãy để cho nóchết đi được hay không? Đừng bắt nó phải đào mồ sống dậy nữa... Sẽ chỉ còn lại nắm tro tàn mà thôi..
Cô nhai lại cách nói của người đối thoại nhưng giọng nói rõ ràng là cay nghiệt hơn rất nhiều. Rồi thì... chưa để đầu dây bên kia kịp phản ứng, Âu Lệ đã ngắt cuộc gọi.. Chiếc điện thoại bị văng vào một góc chợt bừng sáng..
Màn hình hiển thị: 1 tin nhắn mới.
Anh ta vẫn còn nhớ hay sao? Cái cách mà trước đây khi hai người còn yêu nhau vẫn thường làm. Trong lúc cô đang mải mê nghenhững lời mật ngọt ong bướm thì chiếc cellphone của cô “vô tình” rung lên 1 tin nhắn. Mà nội dung của tin nhắn đó vẫn luôn luôn chỉ có một. 3 chữ quen thuộc “i love u” ngắn ngủi thôi nhưng cũng khiến lòng cô như được sưởi ẩm giữa tiết trời lạnh lẽo.
Đoạn kí ức không được coi là ngắn ngủi chợt ùa về khiến lòng cô thêm đau xót. Sao giờ đây khi cô nhìn vào cái tin nhắn kia lại chẳng thể thấy lòng mình ấm áp nổi nữa...phải chăng tin nhắn đó đã chẳng thuộcvề cô???
“2tháng nữa anh cưới rồi.. dù thế nào đi nữa, anh vẫn muốn em có mặt”
Vài dòng chữ ngắn ngủi như khiến cô ngã khụy. Có mặt?! Anh ta muốn cô có mặt ư? Đểlàm gì? Để cô có thể chứng kiến gương mặt rạng ngời hạnh phúc của anh ta, hay là muốn anh ta có thể trông thấy vẻ mặt nuối tiếc của cô khi đã bỏ lỡ mất anh ta – đúng theo ý của anh ta. Cô ghét con người đó.. Cô ghét cái cách mà anh ta vẫn thường ngạo mạn như thế... Anh ta là ai.. còn là ai nữa trong cái cuộc đời bộn bề của cô.. Anh ta quên rồi ư? Hai người đã là 2 kẻ xa lạ từ lâu lắm rồi..
......
Mùa thu năm 2004,
- Em nhận được học bổng đi du học..
Được đi du học là ước mơ mà cô vẫn hằng ao ước.. Suốt bao năm qua, cô đã phải cố gắng không ngừng nghỉ cũng chỉ vì chờ đợi 1 kết quả như ngày hôm nay, thế nên cô không có gì đáng để hối hận cả... Chỉ có điều,việc nói ra chuyện mình sẽ phải đi xa trong một vài năm trước mặt người mình yêu thật không dễ dàng gì như cô đã tưởng trước đó. Từng câu chữ cứ như nghẹn lại.. Vì vậy, cô quyết định không nói thêm gì nữa, chỉ khẽ giơ tay đưa tờ giấy mỏng manh về phía anh. Anh đón lấy, cặp mày khẽ nhíu lại..
- Em đã quyết?! – rõ ràng là anh đang bực bội vì biết mình đã bị cô gạt suốt thời gian qua nhưng vẫn cố phải giữ vẻ bình tĩnh cho ra dáng 1 quý ông lịch sự“dởm”.
- Em hi vọng... anh sẽ hiểu cho em... – cô cúi gằm mặt, chán nản gật đầu, không dám ngước lên nhìn vào đôi mắt mà cô vô cùng thương yêu đó.
Hai người cứ đứng đó, không biết là đã đứng hết mất bao nhiêu thời gian.. Từng đợtgió lùa qua, những chiếc lá vàng khô héo lại xào xạc rơi rụng, rớt trên vai hai người..
Mùa thu lạnh quá! Dù biết rõ là bên cạnh mình đang có người mình yêu, vậy mà sao trong tâm khảm vẫn thấy một nỗi trống trải vô bờ, một sự tĩnh mịch đến đáng sợ.. Có phải tại mùa thu?!
Anh khẽ ho khan 1 tiếng, vòng tay qua vai cô. Cố gắng nở 1 nụ cười:
- Được! Vậy hãy để anh đưa em đi.
Cô nép trong cánh tay anh, lòng dâng đầy hạnh phúc. Cuối cùng anh cũng chịu hiểu cho cô. Cô vốn không phải đứa con gái sối nổi, nhiều lời gì cho đành, đã thế lại còn cố chấp, bướng bỉnh. Vậy nên, những việc có thể đến tai anh thường thì là kết quả chứ không phải dự định nữa, anh chỉ được phépđón nhận kết quả ấy hoặc không, chứ khôngđược phép thay đổi nó. Giống như thể, anh chỉ được phép bước vào cuộc đời cô chứ không được thay đổi cuộc đời cô. Cuộc đời cô cứ như 1 phép lập trình có sẵn, mãi mãi cũng không thể thay đổi hoặc sửa chữa.
Cô không thích giải thích về những điều mình đã làm, vì cô luôn cho rằng, chỉ có làm sai hoặc làm điều gì xấu, con người ta mới cần giải thích mà thôi.. Vậy nên, những lời côcó thể nói được có lẽ chỉ là câu: “Hãy hiểu cho tôi”.
Ngày ở sân bay - cuối cùng cũng phải tới. Anh đứng đó nhìn cô vẫn bằng đôi mắt dịu dàng như thế. Nhìn vào đôi mắt ấy, cô thấy sợ nhiều hơn là tin anh. Cô sợ sẽ có một ai đó đặc biệt hơn cô tới kéo anh đi mất khỏi cuộc đời của cô mãi mãi. Cô sợ... thật sự rất sợ.. Nhưng cô đã nói rồi, cuộc đời cô là một sự lập trình có sẵn, có muốn cũng chẳng thểdừng lại... Cô chỉ có thể đem nỗi bất an này mà dồn sâu xuống tâm khảm, cố gạt bản thân là hai người rồi sẽ có 1 cái kết mãi mãi...
- Anh sẽ đợi em chứ?
- Uh.
- Đợi đến bao giờ?
- Đến khi em trở về.
Âu Lệ quay người bước vào phòng chờ với đôi má ửng hồng, rạng ngời hạnh phúc. Suốt chuyến bay thay vì phải khóc nức nở thìcô đã cười suốt. Cô cần 1 lời hứa, và anh đã cho cô.. Như thế không phải đã quá tốt rồi hay sao?
Phải! Điều đó là rất tốt. Chỉ tiếc là... Âu Lệ ngày đó còn quá trẻ, cô đâu thể ngờ lời hứa của một người đàn ông khác nào gió thoảng qua tai, đã có thể bay đến thì cũng có thể vô tình biến đi không một dấu vết.
2năm sau khi cô rời đi, những bức mail giữacô và anh bắt đầu thưa dần. Cô bận kiếm tài liệu cho bài luận sắp tới, còn anh bận gì... cô cũng chẳng rõ nữa.. Thời gian mà hai người có thể dành cho nhau, có lẽ ngày càng cạn kiệt... Nhưng trong cô vẫn luôn có một niềm tin dành cho anh...
Thời gian trôi qua, có 1 hôm cô đang lang thang trên mạng thì thấy có một vài người bạn cũ “vô tình” nhảy vào nick cô nói anh đang “bận rộn” với một cô gái trẻ nào đó.. Họ còn gửi kèm theo 1 tấm ảnh.. Đúng là anh với đôi mắt dịu dàng như những ngày xưa đó, chỉ khác là anh đang cười tươi lắm với một cô gái khác không phải cô.. Tin tức này đối với cô khá bất ngờ nhưng cũng không shock lắm.. Cô biết.. 2 năm bon chen trong dòng đời xuôi ngược này đã khiến cô hiểu, trên đời này vốn dĩ làm gì có cái gì gọi là mãi mãi, chỉ có cái hi vọng với tên gọi là mãi mãi mà thôi. Dù đau đớn, nhưng cô cũng đã chuẩn bị tinh thần từ rất lâu rồi... Cô đang đợi, đợi anh cho cô nghe kết quả cuối cùng.. Dù thế nào đi nữa, cho đến tận giây phút cuối cùng, cô vẫn muốn được đợi anh như thế...
Rồi thì cô cũng đợi được. Dấu chấm hết cuộctình của cô được anh khéo léo thay bằng một đám cưới.... với người khác. Anh nói cô ta đã có bầu 4 tháng, vậy nên hai gia đình đều hối thúc việc đám cưới. Suốt 1 đêm đó, cô không khóc, chỉ ngồi bần thân trên sân thượng, chịu đựng cái lạnh giá buốt.Cô muốn cái lạnh đó có thể lấn át được cái lạnh trong lòng mình. Nhưng rốt cuộc thì vẫn không thể. Lòng cô chính thức lạnh giá từ đêm hôm ấy..Cô vẫn luôn nghĩ anh có thể khác với những người khác, hóa ra lại không phải. Sao cô lại có thể ngờ nghệch mà quên đi rằng, anh cũng là một thằng đàn ông với những dục vọng, bản năng chất đống từ chân lên đầu.. Hơn nữa việc chờ đợi nhau trong 1 khoảng thời gian dài như thế, thật sự khó lắm đấy...
1tuần nữa là cô kết thúc khóa học rồi... chỉ 1 tuần nữa thôi, cô đã háo hức chờ đợi 1 tuần đó như thế nào, vậy mà giờ... biết vậy, cô đừng lao vào học hành như con thiêu thân như thế, thì có phải giờ cô vẫn còn tận những 9 tháng nữa để trốn tránh nỗi đau không?
Mấy ngày sau đó, cô dùng toàn bộ những đồng tiền mình tích cóp được để mua đồ ăn.Cứ mỗi lần muốn khóc, cô lại ăn. Như thế thì sẽ không thể khóc được nữa.. cũng không thể vì anh mà thay đổi được nữa.. Sao cô lại phải vì anh mà mắt thâm quầng, người gầy rộc, xơ xác như con bệnh? Sao cô phải vì anh mà biến thành kẻ yếu đuối, lúc nào cũngchỉ biết có nước mắt?!
Anh là gì?! Rốt cuộc là ai đây? Chẳng phải cũng chỉ là 1 người xa lạ thôi sao? Vậy thì sao cô phải sợ, sao phải trốn tránh cơ chứ? Kết thúc rồi thì hãy buông tay thôi.
Cô mỉm cười chua xót.
.....
Giữa đại sảnh đông người, cô bước vào đó như 1 chiếc bóng. Tìm kiếm chỗ khuất nhất mà mình có thể ngồi. Ở đây, toàn những conngười xa lạ, nói với nhau bằng những kiểu nói xa lạ. Ngay cả đến anh, tưởng đã từng quen vậy mà giờ cũng biến thành xa lạ. Hơ, thật nực cười... rốt cuộc thì cô có mặt trong cái đám cưới hoàn toàn xa lạ này để làm gì cơ chứ..???
Không biết là ngồi bao nhiêu lâu nữa, cuối cùng thì cô dâu – chú rể cũng chịu xuất hiện– 2 nụ cười rạng rỡ cũng xuất hiện. Hai bọn họ thật đẹp đôi – ít nhất là trong đôi mắt củahàng trăm người.
Âu Lệ nhìn khắp lượt, không hiểu sao cuối cùng đôi mắt vẫn cứ dừng lại trên cái bụng hơi nổi lên của cô công chúa váy trắng ấy. Bất chợt, nhớ đến 1 câu nói mình đã từng đọc: “Đàn bà hơn đàn ông ở chỗ có 1 cái tử cung, vì vậy sau cuộc vui, họ vẫn là người hứng chịu kết quả.” thì lại thấy thương cô gái ấy hơn là ghét.
Dù sao thì ... thua thì cũng thua rồi.. Kì kèo, ganh ghét chỉ càng khiến cho mình thêm hèn hạ, nhỏ nhen. Những gì không thuộc về mình thì vĩnh viễn cũng không thể có được. Thay vì học cách cố chấp sao không học cách chấp nhận, từ bỏ?
Chẳng có gì là mãi mãi hết... Nỗi đau – liệu cóthể theo được con người ta cả đời???
Trong khoảnh khắc người chủ trì hôn lễ tuyên bố chú rể đeo nhẫn cho cô dâu, cô thấy anh khẽ chần chừ, đảo mắt khắp một vòng hội trường. Chẳng ai hiểu anh đang làm gì, đang tìm ai. Ngay cả cô cũng không hiểu. Chỉ đến khi đôi mắt ấy tìm thấy cô trong một góc khuất nhất, nó mới chịu dừnglại. Anh khẽ gật đầu, nhìn cô mỉm cười, trongđôi mắt có ánh lên đôi chút cảm kích rồi sau đó mới chính thức trở thành chồng người ta.
Âu Lệ ngồi đó một phút bất động, có cảm giác như trong đầu lại vỡ ra nhiều thứ. Một giọt nước trong suốt từ khóe mắt chảy xuống lọt vào trong miệng nhưng lại có vị ngọt lạ thường...
- Anh sẽ đợi em chứ?
- Uh
- Đợi đến bao giờ?
- Đến khi em trở về.
Em đợi anh có lâu không?
01:14 |Tôi không yêu nhưng nhớ. Không giận nhưng buồn. Không ghen, nhưng nhìn thấy bức ảnh trên facebook cậu ấy ôm ngang eo một cô bé người Việt học cùng trường, thì thấy tim nhói lên một cảm giác khó tả.
***
Ước gì thời gian có thể quay trở lại. Tôi khoanh tay đặt phía trước lan can và gục cằm xuống đó. Người thả lỏng như một con mèo con đang mệt mỏi sau ngày dài chạy từ nóc nhà này sang nóc nhà kia. Những cơn gió của ngày giao mùa thổi mạnh làm tóc tung bay, rối mù mịt. Gió mùa đông thì chẳng bao giờ biết quan tâm, chỉ ào qua từng đợt như những gã choai choai thích trêu trọc con gái, hoặc thảng nhẹ lướt đến độ qua rồi ta mới biết. Chẳng buồn đưa tay vuốt lại, tôi nhìn về phía xa kia, ở đó có ngôi trường cấp ba mình đã học.
- Mày biết nó không?
- Ai cơ?
- Duy hotboy đó. Sau một đêm thi ca nhạc đã nổi lên như ngôi sao sáng trên bầu trời trường trung học Nam Trung, đã làm nhiều trái tim các cô nàng độ tuổi 16-18 thổn thức. Một khuôn mẫu mới ra đời, khác hẳn với những gì mà các hotboy đẹp trai nhưng đa tình lại còn pha chút đầu gấu, hơi xấu nhưng có duyên ở trường này đã tạo ra – Trà say sưa như một phóng viên đưa tin chuyên nghiệp.
- Không quan tâm lắm.
- Với cũng chẳng đến – Trà bĩu môi.
- Không quan tâm lắm vì nó với cũng chẳng được mình ấy chứ – Tôi phá lên cười trêu lại.
Cậu bạn có mái tóc đen lánh, đi đôi giày cánh thiên thần, mặc áo sơ mi trắng và cái dáng cao cao đang tiến lại gần. Vài đứa con gái đứng đó nắm tay nhau thật chặt để tránh phải hét lên như "fan nữ" nhìn thấy thần tượng Hàn Quốc tới ở sân bay. Chỉ có điều cậu ấy không khiến cả đám đổ xô vào chụp ảnh, cấu xé, xin sợi chỉ áo, mà chỉ lặng thầm đứng nhìn trong sung sướng. Trà – con bạn thân của tôi cũng để lại vẻ đanh đá hàng ngay, thay vào đó là bộ mặt hiền lành với nụ cười mỉm, đứng ngay ngắn giả vờ đưa tay vuốt tóc vẻ không quan tâm.
Chẳng một cái vẫy tay, chẳng kính đen che đôi mắt thâm quầng (sau chuyến bay dài thức trắng), cậu bạn lướt qua êm ru, nhìn thẳng về phía trước nơi có đám bạn đang đứng đá cầu. Bọn con gái vẫn không mảy may cáu kỉnh, chỉ dõi theo từng cử chỉ, bước đi của chàng. Tôi có cảm giác như cậu ta mà ngã ra đấy thì cả đám sẽ xô đẩy nhau chạy lại đỡ. Mà có khi không kịp đỡ vì còn mải giành giật nhau, chèn ép nhau để mình là người chạy được lên trước nhất. Rõ là buồn cười. Tôi biết thế và bụm miệng cười một cái. Lúc lắc mái tóc, tôi quay người lên lớp để lại đằng sau đám con gái vẫn trân trân đứng nhìn. Đối với tôi chẳng có ai là Hot boy ngoại trừ bố.
Vênh váo. Tự cao. Đấy là hai tính từ tôi dành cho Duy khi lần đầu tiên nhìn thấy. Quả bóng rổ trong tay dường như muốn nhảy ra ngoài. Mặc cho lũ bạn đang lờn vờn xung quanh chỉ trực cướp bóng và cái Yến đang hét lên "Chuyền sang đây", tôi quyết định nhấc bóng lên và ném vào kẻ đang đi ngang qua mình. Một kiểu làm quen ấn tượng mà sau này Duy nói chưa có ai dám làm thế với cậu.
Tôi vẫn nhớ góc sân bóng rổ. Đứng từ gác thượng của chung cư gia đình tôi ở nhìn rõ lắm. Bao nhiêu kỷ niệm ùa về, mắt chỉ trực trào nước ra nhưng gió lại ngay lập tức làm khô nhanh chóng. Cảnh Duy đi bóng, cười hớn hở, dí ngón trỏ vào đầu tôi chê lười biếng không chịu để ý kĩ và tập luyện, huých vào vai tôi đau điếng khi cậu ghi điểm với cú ném từ khá xa... Nhưng giờ tất cả đã khác. Duy không còn ở đây đã ba năm. Tôi cũng đã sắp trải qua hết thời sinh viên đủ màu sắc của mình. Chẳng có gì tiếc nuối nhưng cũng chẳng thể kết thân với bất cứ ai cho cái gọi là trên-tình-bạn-một-tí.
- Chào em.
- Vâng ạ – Tôi hờ hững.
- Anh là Hải, bạn của anh Bình, anh Bình có giới thiệu em với anh...
- Vâng!
- Em tên gì nhỉ?
- Vâng, em là Trúc.
- Trúc xinh trúc mọc đầu đình, em xinh em đứng một mình cũng xinh.
Chị phục vụ bê ra hai cốc capuchino. Cuộc nói chuyện trở nên nhạt nhẽo làm tôi chẳng muốn cười. Đỡ lấy cốc cà phê hờ hững và một nụ cười cảm ơn xã giao, tôi nhanh chóng tự chìm vào thế giới của riêng mình.
"Cạch", cốc cà phê bị người đối diện làm đổ lênh láng ra bàn. Màu nâu đặc quánh loang ra nhanh chóng xuống chiếc khăn trải ren màu trắng. Tôi ngẩn ngơ nhìn, cứ nhìn mãi theo vệt nâu ấy và nhớ lại. Cách đây của bốn năm cũng thế này...
- Đồ hâm! Có mỗi cốc cà phê mà bê cũng không xong thì Hot boy cái nỗi gì? – Tôi nguýt Duy.
- Bị trượt tay mà...
Thứ nước nâu của cà phê rơi rớt ra đầy tay, giày trắng và cả ở vạt áo. Cái mặt dài thuỗn ra của cậu trông đến tội làm tôi bật cười.
- Nào, lại đây, để bảo mẫu chăm cho nào...
Duy ngoan ngoãn lại gần. Đưa tờ giấy ăn ở giỏ trên bàn cho cậu lau tay, tôi rút ra trong túi giấy ướt vẫn hay mang theo để lau áo và cúi xuống lau giày. Chẳng bao giờ tôi có thể nghĩ một đứa con gái cao ngạo và khinh đời như mình lại có thể ngồi xổm lau giày cho một người con trai khác, ngoài bố. Duy ngượng nên cứ hét lên "Đứng dậy" và tránh người ra xa. Cả quán gần như ngoái nhìn, cứ như thể tôi đang tra tấn đứa trẻ con mặt búng ra sữa.
***
Ti vi đang chiếu lại "Thiên thần và ác quỷ" chuyển thể từ tiểu thuyết cùng tên của Dan Brown – một tác giả mà cả hai đứa đều thích. Cái salon màu gụ trống trơn, bỗng dưng dài ra như bất tận vì có mình tôi ngồi ở một đầu. Mẹ vẫn bận nấu món chè hạt sen ở trong bếp, nhất quyết không cho con gái rượu là tôi động vào, nên giờ này tôi ngồi thừ người ở đây tư lự.
Duy đã đi lại lung tung trong nhà này. Mỗi chỗ ngó một tí, nghé một tẹo, thỉnh thoảng lại nhìn mấy bức ảnh treo trên tường thả một câu: "Ơ hồi ý Trúc trán dô nhỉ?", "Sao không thấy Trúc giống ai trong nhà?", rồi chạy lại phía tôi hất tung cái mái bằng "Hỉ Nhi" lên đỉnh đầu và cười ha hả mặc cho sự chống trả quyết liệt của tôi. Những lúc ấy mẹ vẫn thường chép miệng: "Đã gặp suốt ở trường rồi mà về nhà vẫn còn nhí nháu với nhau"...
Diễn viên chính đóng vai Robert Langdon đang chạy loanh quanh để tìm manh mối về vị hồng y giáo chủ đầu tiên mất tích. "Hỏng hết cả truyện" – Duy vẫn lẩm bẩm như thế mỗi khi tới tình tiết hồi hộp của phim và hai đứa lại chí chóe với nhau về cảnh này hợp, cảnh này không, phim cắt bớt chi tiết nào, làm hỏng chi tiết gì trong nguyên mẫu...
- Lấy cốc đi Trúc ơi, mẹ nấu xong rồi đây.
Mẹ cất giọng gọi và tôi đứng dậy uể oải lấy cốc.
- Thằng Duy mà nó ở đây thì ăn lấy ăn để mất.
Ừ nhỉ, chè hạt sen là món khoái khẩu của Duy. Ăn tới quên trời đất, như thuồng luồng ba ba, mất hết cả vẻ đẹp trai của Hot boy. Những lúc như vậy tôi vẫn thường hét toáng lên trêu: "Thế này mà lũ con gái nhìn thấy có mà ngất", và Duy vẫn cười rồi thình lình khi không để ý, cậu giật chiếc cốc vẫn còn đầy chè chưa ăn xong trên tay tôi giơ cao trêu ngươi.
Chẳng biết sao chúng tôi thân nhau. Thân nhau tới độ một ngày giành giật nhau cái khăn giả hàng hiệu LV dưới sân trường, làm cả trường nháo nhác. Một Hot boy không đẹp trai lắm nhưng có duyên và đứng đắn, ăn mặc phong cách ngời ngời lại đang toe toét cười với cái đứa con gái nhỏ thó, mặt mày đăm đăm và chẳng có gì nổi bật hay thướt tha, kiều diễm.
Tôi cũng không biết vì sao chúng tôi thân nhau dễ thế. Cũng có thể là do lần cuối tôi dám ngáng chân cậu ấy trong căng tin rồi giương mắt lên bảo: "Đói quá, hoa mắt nhìn nhầm, chân lại bị khớp nên duỗi nhầm lúc" và cậu ấy buộc phải trả thù bằng cách cứ tan học là nắm tóc tôi kéo đi xềnh xệch suốt mấy ngày. Mấy đứa con gái là "fan cuồng" của Duy tưởng tôi bị trả thù nên hoan hỉ, đến cả cái Trà bạn thân cũng cười sung sướng. Bọn con trai thì lấy làm lạ vì ở trường này chưa có thông lệ con trai "xử đẹp" con gái bao giờ...
Kì lạ là chẳng đứa nào đi theo sau xem sự vụ ra sao, mà có theo được thì nửa đường cũng mất hút vì tôi chạy thoát hoặc Duy đuổi theo nhanh như gió. Vài bữa như thế, rồi mệt, rồi lại rủ nhau ngồi bệt xuống vệ cỏ nào đó, buôn dưa cho tới khi chán thì về.
Thế mà Duy lại đi. Học lớp 12 xong, tốt nghiệp trung học xong, tôi thi vào Đại học Công Đoàn xong thì cậu ấy cũng bay sang Thụy Sĩ bắt đầu chương trình học bổng của mình. Một người ham học và rất nỗ lực mà. Ngấm ngầm học tiếng Anh như điên, cày bảng điểm như trâu, tham gia tích cực các hoạt động của trường, của phường và ẵm cái Học bổng toàn phần ngon lành như ăn chè hạt sen.
Trà khóc thút thít như cái vòng tay giả bạc hay đeo ở cổ tay trái bị mất, còn tôi thì không. Tôi vẫn cười, vẫn đánh cậu ấy ở sân bay và nhận lại những cái huých đau điếng người. Nhưng tối về thì cay mắt. Những bản nhạc không lời của Yiruma không đủ để xoa dịu nỗi lòng và bao nhiêu tháng ngày sau đó, quen với biết bao chàng trai khác cũng chẳng có ai lấp được khoảng trống cậu ấy để lại. Một khoảng trống không rõ ràng, nhưng hễ thảnh thơi để tư lự nghĩ thì nó cứ rộng hoác và sâu hoắm dần.
Tôi không yêu nhưng nhớ. Không giận nhưng buồn. Không ghen, nhưng nhìn thấy bức ảnh trên facebook cậu ấy ôm ngang eo một cô bé người Việt học cùng trường, thì thấy tim nhói lên một cảm giác khó tả.
Duy vẫn chat yahoo, skype với tôi đều đặn hai tuần một lần; vẫn email khi gặp áp lực vì chuyện học tập. Ba năm học đại học, dù ở xa nhưng Duy vẫn xen vào cuộc sống của tôi như vẫn rất gần. Chỉ có điều, chẳng còn ai đi cùng tôi trên đoạn đường dài đầy cây xanh từ nhà tới sân bóng rổ mỗi chiều chủ nhật, chẳng còn ai mua kem rồi quệt lên mặt tôi mỗi sáng đi học thêm toán và cũng chẳng còn ai nhảy chồm chồm lên khi tôi thông báo một tin sốt dẻo lãng nhách của mình...
- Duy có bạn gái rồi hả?
- Thế lúc buồn Trúc vẫn hay lên gác thượng đứng hả?
- Duy chưa trả lời câu hỏi.
- Có cũng đúng, mà không có cũng chẳng sai.
- Trả lời thế à? Đồ hot boy kênh kiệu. Ghét!
Tôi vẫn quen kiểu trả lời thế. Kiểu trả lời nhấm nhẳng, không đúng trọng tâm làm người hỏi phát điên lên nhưng rồi lại phải xịu xuống vì mình chẳng là gì của người ta, cũng chẳng gặp được họ để bóp cổ hỏi cho ra lẽ.
***
"I wanted you to be there when I fall
I wanted you to see me through it all
I wanted you to be the one I love
I wanted you, I wanted you
I wanted you to hold me in my sleep
I wanted you to show me what I need
I wanted you to know just how down deep
I wanted you, I wanted you".
Là nhạc chuông điện thoại của tôi. Giọng Inna cất lên buồn thảm trên nền nhạc balad.
- Gì đấy? – Tôi nhấc máy khi thấy tên người gọi là Trà.
- Nó về. Duy nó về rồi! – Giọng Trà sang sảng cất lên trong không gian ở đầu dây bên kia yên ắng lạ kì.
- Ừ, biết. Thế nó... có dẫn... người yêu về cùng không?
- Thấy thằng Kiên bảo là có...
- Ừ...
- Mày đang ở đâu?
- Chỗ cũ thôi.
- Là chỗ nào? Mà sao giọng mày kiểu gì ý?
- Ừ... Đang ở chỗ bí mật... Thôi tí nữa tao gọi lại nhé...
Tôi nghe giọng mình trượt tận đâu xa lắm. Cố gắng không để những hàng nước vô cớ trào ra, tôi quệt bỏ và tắt điện thoại nhanh chóng. Gió thổi to hơn và cơn lạnh quay quắt khiến tôi giữ chặt hai vạt của chiếc áo khoác mỏng.
Duy đã về. Có dẫn theo bạn gái. Đó không phải là việc của tôi. Nhưng tối nay sẽ là quá sức mình nếu tôi xuất hiện, giả vờ ngoác miệng ra cười tươi từ bảy giờ tới mười giờ tối và không được phép xịu xuống, thừ người ra một giây nào cả. Nhưng nếu cáo ốm và ở nhà thì lại nhấp nhổm, tò mò về cô gái kia... Tôi quệt đi hàng nước mắt vừa rớt ra. Có cái gì đó nghèn nghẹn trong tim. Lúc lắc cái đầu để xua đi những suy nghĩ vớ vẩn ấy, tôi quay người lại và định bụng sẽ về phòng nằm một chút.
Mái tóc đen nhánh. Áo sơ mi trắng bên trong chiếc áo khoác da màu đen, giày trắng cánh thiên thần và một nụ cười. Tôi khựng lại. Một nụ cười hình trăng lưỡi liềm cong lên đẹp đẽ. Chưa bao giờ tôi thấy cái từ Hot Boy lại hợp đến thế dù mặt cậu ấy không hề đẹp mĩ miều như những diễn viên Hàn Quốc. Những giọt nước mắt vừa cố ngưng lại nhưng vẫn dâng đầy trong mắt, từ từ rớt ra, thi nhau rớt ra, đua nhau rớt ra không kìm ném nổi.
- Bạn gái đâu?
Tôi lấy hết sức hít nước mũi vào trong và quệt nước mắt, nói to. Giọng như muốn vỡ ra. Gió rít qua kẽ mấy tán cây làm tôi rùng mình vì lạnh. Tôi ghét mùa đông, vì phải mặc đủ ấm để khỏi ốm, vì phải một mình chống lại những cơn gió lạnh căm căm, những cái rét thấu xương thịt, mà chẳng có đến một bàn tay siết chặt tay mình.
Duy vẫn cười, đi lại dần phía tôi. Rồi đột ngột choàng tay ra ôm gọn tôi vào lòng:
- Bạn gái à, em đợi anh có lâu quá không?
sưu tầm
Chiếc cốc vỡ
01:10 |Anh tặng cô một chiếc cốc sứ trắng nhân ngày sinh nhật. Trên mặt cốc có in hình anh và cô lồng trong một trái tim màu đỏ. Cô rất thích, nâng niu trân trọng. Tình yêu mười năm của cô cuối cùng cũng được đáp lại. Ai cũng bảo cô và anh rất đẹp đôi...
Kỷ niệm ba tháng yêu nhau, cô suy nghĩ mà không biết nên tặng anh món quà gì. Cuối cùng cô chợt nhớ ra, anh nói rất thích không khí của bữa cơm đầm ấm. Vậy, cô sẽ nấu cho anh một bữa cơm.
Cô mua rất nhiều sách nấu ăn về đọc, chọn các món ăn mà cô nghĩ là anh sẽ thích, tỉ mỉ tập nấu. Một tuần trôi qua, cô có thể nấu ngon tất cả các món ăn mà cô đã chọn lựa ra.
Chủ nhật hôm đó, cô mời anh đến. Anh rất ngạc nhiên trước tài nấu nướng của cô. Người ta nói quả không sai, muốn tới trái tim của một người đàn ông, trước hết phải thông qua dạ dày. Anh nắm tay cô:
- Cuối tuần sau, anh dẫn em tới gặp bố mẹ nhé.
Cô sung sướng gật đầu.
Bố mẹ anh là người làm ăn buôn bán, tuy không thực sự giàu có nhưng cũng được xếp vào hàng khá giả. Cuộc chuyện trò diễn ra khá vui vẻ. Cuối bữa cơm, hai bác hỏi về gia đình cô. Cô nhỏ nhẹ:
- Bố mẹ cháu đều là giáo viên cấp ba.
Bố mẹ anh liếc nhìn nhau. Ngoại hình tốt, nấu ăn ngon, nhà gia giáo, có thể thông qua.
Anh hôn nhẹ lên môi cô chào tạm biệt:
- Bố mẹ anh có vẻ thích em.
- Lúc mới đến em rất lo, không biết hai bác có hài lòng không, giờ thì em có thể yên tâm một chút rồi.
Cô đáp lại bằng một nụ hôn lên má anh.
- Chúc anh ngủ ngon.
Cô nhìn theo bóng dáng anh đang hòa vào bóng tối. Cô quay lại khép cửa, thấy tim mình đập rộn. Cô ôm chiếc cốc vào lòng, cảm giác tình yêu của mình ngày một lớn dần.
Kỷ niệm bốn tháng yêu nhau, hai người đã lên kế hoạch đi du lịch vào cuối tuần. Cô rất mong đợi, đã lên danh sách rất nhiều việc cần làm. Cô tưởng tượng đến bãi biển cát trắng sóng vỗ xô bờ, anh và cô sẽ lãng mạn đuổi nhau trên đó. Cô tưởng tượng đến vòng tay anh ấm áp ôm cô, hai người ngồi trên những mỏm đá mát lạnh, phóng tầm mắt ra xa. Cô xấu hổ ôm mặt cười. Biển rộng, trời rộng, tình rộng mênh mông.
Nhưng trước hôm khởi hành, anh gọi điện:
- Tuổi anh với tuổi em không hợp. Bố mẹ anh không đồng ý nữa em à.
Chiếc điện thoại suýt trượt khỏi tay cô. Bao nhiêu mơ mộng vụt tắt.
- Nhưng anh sẽ thuyết phục xem sao.
Giọng anh ở đầu dây bên kia chần chừ. Cô buông điện thoại, lẳng lặng nhìn chiếc cốc. Vết rạn đầu tiên.
Tình yêu của họ tiếp tục trong giấu diếm. Những lúc bước đi trên đường, anh không còn dám nắm tay cô như trước nữa. Những quán quen họ không dám đến, những cuộc gặp gỡ cũng thưa dần. Cô rất buồn, nhưng không để anh biết. Cô khóc hàng đêm, cho đến khi nước mắt cạn, cô chỉ có thể bó gối ngồi nhìn bóng đen của bầu trời. Nhưng cô vẫn tin anh là một nửa của đời mình, vẫn tin tưởng rằng bố mẹ anh sẽ nhận ra được sự chân thành trong tình yêu của họ.
Kỉ niệm năm tháng yêu nhau, trong lúc đi siêu thị chuẩn bị nấu cơm, cô thoáng thấy bóng anh. Chần chừ một lúc cô quyết định đi theo. Cô trông thấy anh bước vào quán cafe vui vẻ cười với một người con gái khác. Trông bộ dạng 2 người có lẽ đã quen nhau từ lâu. Anh gạt bọt kem còn dính lại trên khóe miệng cô ấy. Tim cô nhói đau. Cô quay gót tự nhủ: chắc chỉ là bạn thôi.
Buổi trưa, lúc ngồi ăn cơm với anh, sau một hồi suy nghĩ cô liền hỏi:
- Sáng nay, em thấy anh ngồi cùng một người con gái.
Anh vội vàng bỏ đũa:
- Cô gái ấy chỉ là bạn thôi
Cô gắp thêm một miếng thức ăn vào bát cho anh, không nói gì. Là bạn thôi sao anh phải hoảng hốt như vậy.
- Em không giận anh chứ.
Anh đưa đôi mắt của một kẻ có lỗi nhìn cô. Sao anh phải dùng đôi mắt này? Cô lắc đầu:
- Có gì đâu mà giận. Em có bạn, anh cũng có bạn mà.
Ánh mắt cô xa xôi nhìn qua cửa sổ. Vết rạn thứ hai.
Tháng thứ sáu yêu nhau, anh vui mừng lao đến chỗ cô ở.
- Em ơi bố mẹ đồng ý chuyện của chúng ta rồi. Ông bác họ anh có tài xem tướng, ông ấy nhìn thấy ảnh của em trong ví anh. Anh đang hoảng hốt không biết phải giải thích thế nào thì ông ấy bảo tướng của em vượng phu ích tử, lấy được em công việc làm ăn của gia đình anh tất sẽ phát đạt. Bố mẹ anh nghe thấy thế liền lập tức bảo anh đến chổ em để báo tin. Anh vui quá. Vậy là chúng ta lại được ở bên nhau rồi.
Anh bế cô lên xoay vòng. Cô nhìn vào chiếc cốc sứ đặt trên bàn mỉm cười. Những vết rạn dường như đã lành lại, hạnh phúc đôi khi phải chờ đợi.
Bố mẹ anh đến gặp bố mẹ cô bàn chuyện cưới xin. Trai khôn dựng vợ gái lớn gả chồng, điều đó là lẽ đương nhiên. Đêm đấy, cô ngủ cùng mẹ. Mẹ thương con gái hỏi:
- Con đã nghĩ kỹ chưa. Mẹ thấy gia đình bên đó cũng không có gì đáng chê trách cả. Nhưng chỉ sợ sau này có việc gì, người ta lại đổ lỗi cho số má thì khổ con à.
- Mẹ đừng lo, chúng con thật lòng yêu thương nhau, sẽ không có chuyện gì xảy ra được đâu mẹ ạ.
- Mẹ biết vậy, nhưng ý trời, mình không làm chủ được.
Cô choàng tay ôm lấy mẹ:
- Hình ảnh của anh ấy đã khắc sâu trong tim con mười năm nay rồi. Đời này con chỉ lấy mình anh ấy thôi.
- Khờ dại.
Mẹ cốc lên đầu cô.
- Con gái si tình là khổ.
Cô mỉm cười. Cô vẫn tin anh. Một người cậu bé sẵn sàng cõng một người cô bé bị đau chân trên suốt một quãng đường dài, lúc trưởng thành không thể không là người đàn ông đáng tin cậy.
Bố mẹ anh định ngày cưới vào cuối năm. Ngày hôm đó tình cờ chính là ngày kỉ niệm chín tháng yêu nhau. Cửu, một con số đẹp. Tình yêu của họ sẽ mãi quấn quýt không rời. Cô thấy mình là người hạnh phúc nhất thế gian. Anh dẫn cô đi chọn váy cưới. Chiếc váy cưới màu trắng giản đơn tinh khiết nhưng vẫn tôn lên tất cả những nét đẹp của người phụ nữ. Cô soi mình vào trong gương bắt gặp một hình dáng xinh đẹp. Đôi mắt biết cười và đôi môi căng mọng. Cô cười và người đó cũng cười theo. Nhân viên bán hàng đội cho cô một chiếc vương miện lên đầu. Cô cảm thấy mình hệt như một nàng công chúa. Rèm mở, cô hiện ra trước mắt anh choáng ngợp, lộng lẫy. Anh nhẹ hôn lên bàn tay rồi bế bổng cô lên xoay vòng. Cô ngại ngùng vùi đầu vào ngực anh:
- Người ta nhìn kìa.
- Mặc kệ, sợ gì chứ.
Anh vẫn nhất định không bỏ cô xuống. Cô cảm thấy hạnh phúc vô cùng.
***
Hôn lễ được tổ chức tại một khách sạn không lớn nhưng rất đẹp. Những bông hoa được trang trí hệt như trong những giấc mơ của cô. Tất cả mọi người đều cầu chúc cho hai người hạnh phúc trăm năm.
Anh lịch lãm trong bộ vest trắng. Cô và anh bước đi trên thảm đỏ trong tiếng nhạc du dương êm dịu. Tình yêu của họ cuối cùng cũng cập bến ngọt ngào.
Sau những bận rộn của một ngày dài, họ trở vể căn nhà nhỏ thân yêu của mình. Anh ôm cô vào lòng dịu dàng:
- Anh sẽ cố gắng làm việc để sau này có thể mua tặng em một căn nhà thật rộng và tiện nghi.
Cô lắc đầu:
- Những cái đó không cần thiết lắm, chỉ cần chúng ta cứ mãi như bây giờ là đủ.
Cô đẩy anh:
- Anh đi tắm đi còn ngủ.
- Ừ
Anh lưu luyến buông cô ra. Phải chuẩn bị cho một đêm tân hôn thật lãng mạn.
Cô lấy những đồ trong vali ra. Thực chất chỉ có vài chiếc áo nhẹ mang tính chất tượng trưng, còn đồ đạc cô đã đem đến căn nhà mới này từ mấy ngày trước. Cô xoay xoay chiếc cốc trên tay. Chiếc cốc kỷ niệm tình yêu của họ. Trái tim màu đỏ dường như đậm hơn, cô ngạc nhiên, có lẽ chỉ có những người đang yêu mới thấy.
Chuông điện thoại reo vang, cô đặt chiếc cốc xuống bàn. Đầu dây bên kia là một người phụ nữ:
- Tôi gọi điện để chúc mừng đêm tân hôn của hai người.
- Xin lỗi bạn là ai?
Cô thắc mắc hỏi lại.
- Bạn không biết nhưng chắc chồng của bạn biết. Tôi gọi không phải để phá đám hạnh phúc của hai người, nhưng chỉ cảnh báo cho cô biết phải giữ chồng cho thật khéo. Tôi và anh ta suýt chút nữa thì có một đứa con.
Cửa phòng tắm mở, anh bước ra thoải mái sau khi tắm. Nhưng rất nhanh, bàn chân anh sững lại khi nhìn thấy ánh mắt của cô.
- Anh giải thích đi.
Cô nói. Vẻ lạnh lùng xen lẫn với đau thương.
- Giải thích điều gì?
Anh nhẹ ngồi xuống bên cạnh cô, định vòng tay qua ôm lấy eo cô nhưng cô tránh được.
- Một người phụ nữ gọi điện cho em, nói anh và cô ấy suýt chút nữa thì có một đứa con.
Gương mặt anh tái dại:
- Đừng nghe người ta nói linh tinh.
Cô im lặng. Biểu hiện của anh đã tố cáo tất cả. Cô có thể chờ đợi cả đời nhưng không thể chấp nhận được người ta một lần lừa dối. Hình ảnh anh và cô gái hôm đó hiện về trong tâm trí cô, rõ ràng và đau đớn.
- Đêm nay, em sẽ ngủ ở ngoài.
- Em đừng đi.
Anh kéo tay cô.
- Chỉ là lần đó bố mẹ sắp xếp cho anh gặp gỡ. Cô ta đã lừa anh vào tròng. Anh sẽ không để cô ta làm phiền đến cuộc sống vợ chồng mình nữa. Xin em tha thứ.
Anh đã thừa nhận. Cô thấy tim mình bị găm bởi hàng vạn mũi dao. Ánh mắt anh cầu khẩn van nài. Nhưng cô không quay lại.
- Cho em một đêm suy nghĩ.
Cô giật mạnh tay, vali lướt qua, chiếc cốc rơi xuống. Cô lao ra khỏi nhà, tiếng rơi vỡ ong buốt đôi tai cô. Cô không muốn xa anh, nhưng còn tha thứ, liệu anh có xứng đáng. Chiếc cốc đã vỡ rồi, dù có tỉ mỉ hàn gắn lại cũng sẽ còn đó những vết nứt dài. Một người đàn ông cô tin tưởng mười năm, cuối cùng chỉ đem lại cho cô sự phản bội.
Anh quỳ gối xuống sàn nhà. Một mảnh vỡ đâm vào chân anh chảy máu. Nhưng điều đó không có nghĩa lý gì. Anh nhu nhược, anh mềm yếu.
Anh nhặt một mảnh vỡ của chiếc cốc. Anh chợt nhận ra đây là chiếc cốc anh đã tặng cô. Anh nhặt tất cả những mảnh vỡ đem ghép lại. Chiếc cốc vẫn còn thiếu vài mảnh nhỏ tan vụn như bột. Tình yêu đã bị khuyết.
Anh vùng dậy, anh sẽ đi tìm cô. Nếu cô tha thứ cho anh, anh sẽ dùng tất cả những gì anh có để bù đắp lại những lỗ hổng trong tim cô. Anh sẽ không để cô đau lòng bởi bất cứ một sai lầm nào nữa. Anh xé bóng đêm lao đi.
Trên bàn, chiếc cốc vỡ được gắn lại. Đứng im.
Sưu tầm
Thủ thuật tăng tốc máy tính Windows 7, Win XP [ Tăng tốc Windows ]
00:38 |Tuy Windows 8 đã được ra mắt nhưng phần lớn các bạn vẫn còn sử dụng windows 7 và windows XP, đơn giản chỉ vì nó thân thiện và tương đối dễ sử dụng hơn so với Windows 8. Mình thấy có nhiều bạn ý kiến là Win 7 khởi động chậm hơn Win XP, nên mình viết bài này xin chia sẽ cùng mọi người một vài thủ thuật tăng tốc máy tính mà mình biết, hi vọng sẽ giúp mọi người cải chiếc máy tính của mình. Áp dụng được cho cả Win 7 và Win XP luôn nhé!
1. Tăng tốc chuyển đổi giữa các cửa sổ
Khi chuyển đổi giữa các cửa sổ trong Windows 7 chúng ta sẽ thấy một hiệu ứng phóng to – thu nhỏ. Tuy nhiên chúng ta có thể loại bỏ hiệu ứng này để quá trình chuyển đổi giữa các cửa sổ nhanh hơn.
Thực hiện các bước đơn giản sau:
- Vào Start rồi nhập SystemPropertiesPerformance vào hộp Search.
- Khi xuất hiện hộp thoại chọn tab Visual Effects.
- Sau đó check bỏ chọn Animate windows when minimizing and maximising rồi nhấn OK.
- Vào Start rồi nhập SystemPropertiesPerformance vào hộp Search.
- Khi xuất hiện hộp thoại chọn tab Visual Effects.
- Sau đó check bỏ chọn Animate windows when minimizing and maximising rồi nhấn OK.
2. Tăng tốc khởi động Windows 7
Mặc định, Windows 7 chỉ sử dụng một lõi để khởi động tuy nhiên chúng ta có thể thực hiện hiệu chỉnh một số cấu hình trong System Configuration để tăng số lượng lõi sử dụng để giảm thời lượng khởi động.
- Click vào menu Start chọn Run rồi nhập msconfig.
- Chọn tab Boot rồi click vào nút Advanced option...
- Lựa chọn hộp chọn Number of processors rồi lựa chọn số lượng lõi vi xử lý mà muốn sử dụng trong quá trình khởi động.
- Click vào menu Start chọn Run rồi nhập msconfig.
- Chọn tab Boot rồi click vào nút Advanced option...
- Lựa chọn hộp chọn Number of processors rồi lựa chọn số lượng lõi vi xử lý mà muốn sử dụng trong quá trình khởi động.

- Click OK và Apply.
- Khởi động lại máy để áp dụng các thay đổi.
3. Gở bỏ những Font không sử dụng
Các loại font chữ, đặc biệt là font True Type, chiếm dụng một phần tài nguyên hệ thống. Để có một khả năng thực thi tối ưu chúng ta chỉ nên giữ lại những font thường sử dụng và những font mà các ứng dụng yêu cầu. Để gỡ bỏ font thực hiện các bước sau:
- Mở Control Panel.
- Vào folder Fonts.
- Di chuyển những font không sử dụng vào một thư mục tạm thời. Chú ý không nên xóa bỏ đề phòng trường hợp một loại font nào đó cần được sử dụng lại. Càng nhiều font được xóa bỏ thì tài nguyên hệ thống được giải phóng càng lớn.
- Mở Control Panel.
- Vào folder Fonts.
- Di chuyển những font không sử dụng vào một thư mục tạm thời. Chú ý không nên xóa bỏ đề phòng trường hợp một loại font nào đó cần được sử dụng lại. Càng nhiều font được xóa bỏ thì tài nguyên hệ thống được giải phóng càng lớn.
4. Giảm thời gian tắt của Windows 7
Windows 7 shutdown nhanh hơn so với Vista và XP, tuy nhiên chúng ta có thể tăng tốc hơn nữa tiến trình này bằng cách thực hiện một số thay đổi trong registry để giảm thời gian Windows phải chờ để đóng các tiến trình. Thực hiện các thao tác sau:
Lưu ý: Trước khi thực hiện thủ thuật này chúng ta nên backup hệ thống đề phòng lỗi phát sinh.
- Click vào Start rồi nhập regedit vào hộp Run. Nhấn Enter.
- Truy cập vào HKEY_LOCAL_MACHINE\SYSTEM\Current\ControlSet\Control.
- Phải chuột lên key WaitToKillServiceTimeOut nhập giá trị mới 200
- Thực hiện xong Ckick OK để khới động lại máy.
- Click vào Start rồi nhập regedit vào hộp Run. Nhấn Enter.
- Truy cập vào HKEY_LOCAL_MACHINE\SYSTEM\Current\ControlSet\Control.
- Phải chuột lên key WaitToKillServiceTimeOut nhập giá trị mới 200
- Thực hiện xong Ckick OK để khới động lại máy.
5. Hủy bỏ tính năng Search Indexing
Nếu biết địa chỉ lưu trữ file, và chỉ thực hiện tìm kiếm file khi cần thiết thì tính năng Search Indexing hoàn toàn không cần thiết, không những thể nó chiếm dụng khá nhiều tài nguyên hệ thống; do đó đây là một tính năng mà người dùng nên tắt bỏ. Thực hiện các thao tác sau:
- Vào Start rồi nhập services.msc vào hộp Run.
- Tìm đến dịch vụ Windows Search rồi phải chuột lên nó.
- Mục Startup Type -> chọn Disabled.
- Vào Start rồi nhập services.msc vào hộp Run.
- Tìm đến dịch vụ Windows Search rồi phải chuột lên nó.
- Mục Startup Type -> chọn Disabled.
6. Cấu hình Taskbar Thumbnail Preview
Taskbar Thumbnail Preview (xem trước ảnh nhỏ cửa sổ trên thanh Taskbar) là một trong những tính năng khá độc đáo của Windows 7. Tuy nhiên nếu thấy thời gian hiển thị của những ảnh nhỏ này là quá lâu hay quá nhanh thì chúng ta có thể tăng hoặc giảm khoảng thời gian này trong registry. Thực hiện các thao tác sau:
Lưu ý: Chúng ta cần backup hệ thống trước khi thực hiện vì quá trình thay đổi registry luôn có thể có sự cố phát sinh với hệ thống.
- Vào Start, nhập regedit vào hộp Run rồi nhấn Enter.
- Truy cập vào vùng HKEY_CURRENT_USER\Software\Microsoft\Windows\CurrentVersion\Explorer\Advanced
- Phải chuột lên Advanced chọn New | DWORD rồi nhập giá trị sau:ThumbnailLivePreviewHoverTime.
- Phải chuột lên ThumbnailLivePreviewHoverTime chọn Modify.
- Lựa chọn Decimal Base rồi nhập thời lượng mong muốn ( 200 là tốt nhất ).
- Click OK rồi khởi động lại hệ thống.
7. Tắt âm thanh hệ thống
Thông thường khi click chuột, xuất hiện thông báo, … luôn có âm thanh đi kèm. Đây là một tính năng rất quen thuộc với người dùng. Tuy nhiên nếu không thích nghe những âm thanh này chúng ta có thể tắt bỏ chúng để tăng vùng tài nguyên trên hệ thống.
- Vào Start rồi nhập mmsys.cpl vào hộp Run.
- Click vào tab Sounds rồi chọn No Sounds trong lược đồ âm thanh thả xuống.
- Sau đó nhấn OK.
- Vào Start rồi nhập mmsys.cpl vào hộp Run.
- Click vào tab Sounds rồi chọn No Sounds trong lược đồ âm thanh thả xuống.
- Sau đó nhấn OK.
8. Loại bỏ những ứng dụng không mong muốn khởi động
Nhiều ứng dụng (khi cài đặt có hộp chọn Startup đã được lựa chọn sẵn hay sẽ khởi động sau quá trình khởi chạy đầu tiên) sẽ tự động khởi chạy cùng với hệ thống, điều này làm tăng thời gian khởi động của hệ thống và gây lãng phí tài nguyên hệ thống.
- Vào menu Start, nhập msconfig vào hộp Run.
- Khi cửa sổ System Configuration xuất hiện, chọn tab Startup sau đó hủy chọn những hộp chọn của ứng dụng không cần thiết.
- Nhấn Apply | OK rồi khởi động lại hệ thống.
- Vào menu Start, nhập msconfig vào hộp Run.
- Khi cửa sổ System Configuration xuất hiện, chọn tab Startup sau đó hủy chọn những hộp chọn của ứng dụng không cần thiết.
- Nhấn Apply | OK rồi khởi động lại hệ thống.
9. Hủy bỏ theme Aero
Cũng như Windows Vista, theme Aero là một trong những “gánh nặng” của Windows 7 nếu hệ thống của bạn không có một card đồ họa đủ mạnh, do đó tắt bỏ nó sẽ giúp tăng tốc đáng kể cho Windows 7.
- Nhấp phải chuột lên màn hình Desktop chọn Personalise. Trên hộp thoại xuất hiện chọn tab Windows Color.
- Hủy chọn hộp Enable Transparency.
- Click vào liên kết Open classic appearance properties for more color options.
- Lựa chọn theme Basic hoặc Standard.
- Nhấn Apply rồi OK.
- Nhấp phải chuột lên màn hình Desktop chọn Personalise. Trên hộp thoại xuất hiện chọn tab Windows Color.
- Hủy chọn hộp Enable Transparency.
- Click vào liên kết Open classic appearance properties for more color options.
- Lựa chọn theme Basic hoặc Standard.
- Nhấn Apply rồi OK.
10. Hủy bỏ một số dịch vụ
Một số dịch vụ của Windows 7 chiếm dụng khá nhiều dung lượng RAM, và thật lãng phí nếu chúng ta không cần sử dụng những dịch vụ đó. Vì vậy chúng ta nên cài đặt chế độ khởi động thủ công cho một số dịch vụ không cần thiết. Có một công cụ có thể giúp chúng ta tạo một danh sách các dịch vụ có thể tắt bỏ, đó là Black Viper.
Để khởi chạy hay tắt bỏ dịch vụ thực hiện các thao tác sau:
- Vào Control Panel | Administrative Tools rồi chọn Services.
- Sau đó phải chuột lên những dịch vụ cần chỉnh: chọn Start/Stop để Bật/Tắt dịch vụ.
- Vào Control Panel | Administrative Tools rồi chọn Services.
- Sau đó phải chuột lên những dịch vụ cần chỉnh: chọn Start/Stop để Bật/Tắt dịch vụ.
Một số dịch vụ đề xuất cho bạn tham khảo:
- Application Experience
- Computer Browser (Nếu máy tính của bạn không kết nối mạng)
- Desktop Window Manager Session Manager (chỉ tắt nếu bạn không dùng Aero theme)
- Diagnostic Policy Service
- Distributed Link Tracking Client
- IP Helper
- Offline Files
- Portable Device Enumerator Service
- Print Spooler (Chỉ tắt nếu máy bạn không dùng máy in)
- Protected Storage
- Remote Registry (tắt để đảm bảo an toàn mạng)
- Secondary Logon
- Security Center
- Server (Nếu máy tính của bạn không kết nối mạng)
- Tablet PC Input Service
- TCP/IP NetBIOS Helper
- Themes (tắt khi máy tính bạn sử dụng theme Classic)
- Windows Error Reporting Service
- Windows Media Center Service Launcher
- Windows Search (Nếu không sử dụng thường xuyên chức năng tìm kiếm của Windows)
- Windows Time (Nếu bạn không muốn cập nhật giờ qua Internet)