vietnamese Tiếng Việt english English
Hôm nay:

Nhật kí bàn đầu và bàn cuối

09:01 |
- Nhật kí bí mật bàn đầu... Bé không biết bé thích cậu ấy từ lúc nào. Bé đã nhìn theo cậu ấy, từ rất lâu, rất lâu, rất lâu đến mức bé chẳng còn nhớ, đến mức khi bé nhận ra tình cảm bé xíu này đang nảy nở trong lòng thì chùm quả bàng kia đã rụng rồi và tán lá bằng lăng đã xanh mướt những bâng quơ.

Bé cố gắng nghĩ, nghĩ nhiều, về lý do bé thích cậu ấy. Rằng là nụ cười dịu dàng màu nắng luôn dành cho người khác, làm bé tự hỏi, một người con trai có thể ban phát nụ cười đẹp đẽ ấy cho bao nhiêu người, khiến họ xao xuyến, khiến họ ngẩn ngơ. Rằng là giọng nói trong như bầu trời màu xanh ấm, trầm ngặt mà rạng rỡ, với những nốt âm vang như đang ở nơi vùng trời khác, dù nơi ấy cũng chỉ là một góc lớp đằng sau lưng bé, đủ gần để nghe thấy những ngọt ngào, mà cũng đủ xa để khắc khoải nhớ thương.

Rằng là cái ngày đầu tiên cả hai chạm mặt nhau chính thức. Chung lớp, nhưng với một cậu con trai hòa đồng vui vẻ ngồi bàn cuối và một cô bé ít nói không nổi bật ngồi bàn đầu, thì lại là cả hai thế giới khác biệt. Ngày nọ, hai thế giới giao nhau ở tiết thể dục đầu tiên ngày thứ năm, cũng là tiết trực nhật của bé. Cô bạn cùng bàn nghỉ học, và chẳng ai để ý đến bé với chồng ghế thật cao, cao lắm so với vóc người nhỏ xíu.

 Nhật kí bàn đầu và bàn cuối
Truyện tuổi teen: Nhật kí bàn đầu và bàn cuối.

Bé đến sớm hơn một chút, chia ra bê từng đợt một, dù gì trong lớp vốn không hay được giao nhiệm vụ gì lớn lao, chỉ có trực nhật nên phải hoàn thành thật tốt. Khi chạm tay vào chồng thứ năm, thứ sáu nào đó, có một cánh tay vạm vỡ rám nắng khác đã bê xốc lên trước cả bé. Với sự ngạc nhiên, bé nhìn lên và cậu ấy đã ở đó, nở nụ cười thật hiền.

“Để tớ bê cho, cậu ra trước đi.”

Có lẽ từ cái ngày ấy, bé luôn đi tìm nụ cười của nắng. Nụ cười rạng ngời với chất giọng mênh mông. Nụ cười chỉ duy nhất là bí mật của bé, là bản nhạc ấm áp bé cất giữ thật sâu trong hộp nhạc trái tim. Bé ngồi bàn đầu, không thể quay xuống nhiều, nhưng bé luôn biết tìm âm giọng ấy trong cả biển đầy những tiếng cười đùa. Đôi khi bé gạt chiếc bút chì cho rơi một tiếng cách xuống sàn, để cúi người xuống, hướng ánh mắt tò mò tìm khuôn mặt quen thuộc rất xa về phía cuối. Và bé sẽ luôn nhìn thấy nụ cười dành cho người khác, với ánh mắt không bao giờ chạm nhau của cả hai.

Cứ thế yêu thương thầm lặng trong nửa năm, đến gần ngày bế giảng cuối cấp. Bé sẽ không được nghe giọng nói cậu ấy nữa dù có lắng nghe thật kĩ, sẽ không được nhìn thấy cậu ấy nữa dù bé có cố tình làm rơi bút chì bao nhiêu lần. Bé suy nghĩ thật nhiều, liệu sau này có hối hận về tình cảm không thể nói ra?

Rồi trong con tim nhỏ bé cháy lên một vệt can đảm màu lửa đỏ. Bé dù thế nào cũng không hối hận khi đã thích cậu ấy, lại càng không muốn hối hận trong tương lai, vì bé muốn dù có thất bại, tình cảm này sẽ là trong vắt, không bị quệt bẩn bất cứ cảm giác hối hận nào. Bé quyết định ngày mai, nếu chùm bằng lăng ở cổng trường hoa màu trắng nhạt thay vì tím, bé sẽ gọi tên cậu ấy, lần đầu tiên, để nói cậu ấy biết bé đánh rơi bút chì nhiều như vậy chỉ từ khi bé biết trên đời có nụ cười đẹp như nắng.

Nhật kí bí mật bàn cuối... Cậu không biết cậu thích bạn ấy từ khi nào.

Cậu nhớ rõ mồn một lần đầu tiên chú ý đến mái tóc đen tuyền ấy. Chỉ là tò mò của thằng con trai rỗi việc ngồi bàn cuối, sau những thất vọng tìm kiếm một mái tóc tự nhiên giữa một rừng tóc tỉa, tóc xé lỉa chỉa của mấy đứa con gái hiện đại. Lọt vào mắt cậu là mái tóc rất đẹp, buộc nửa dịu dàng của bạn ấy, cô bé ngồi bàn đầu. Và trước cả cái ngày lá phượng xanh, khi cây bàng còn trơ trọi những cành khẳng khiu trụi lá, cậu đã thích bạn ấy, đơn giản và tự nhiên đến không ngờ.
Read more…

Xin anh một lần nghĩ tới cảm xúc của em!

08:59 |
Bước chân xuống xe ôtô, em cố nhìn quanh tìm kiếm một chiếc taxi để đi về nhà nhưng tìm mãi không thấy. Em lo sợ vì trời tối. Bất chợt trong đầu em xuất hiện hình ảnh anh. Em đã bấm rồi xóa không biết bao lần số của anh trước khi em có đủ can đảm gọi điện cầu cứu anh. Em sợ anh không nghe máy, em sợ anh nói bận không thể đưa em về... Em sợ. Em sợ khi gặp lại anh.

Và rồi anh đến, em lên xe nhưng vẫn không dám tin những điều mình đang trải qua. Anh cười và xách đồ cho em. Đã lâu lắm rồi em không được gặp lại nụ cười ấy. Anh vẫn như xưa chỉ có điều chín chắn và đàn ông hơn. Em thấy tim mình loạn nhịp. Mình đi mà chẳng nói được câu chuyện nào có đầu, có cuối cả. Lúc nào cũng thế, anh nhẹ nhàng và ấm áp.


Em không thể kìm nén được cảm xúc của mình. Em giận hờn vu vơ. Em giận khi anh nhắc tới người con gái khác. Em giận khi cảm thấy anh hững hờ. Lạ thật, em đâu còn có quyền gì chứ. Em không biết, em không hiểu mình. Bên anh, em không còn là em, không mạnh mẽ và quyết đoán, em yếu đuối và trẻ con. Tại sao vậy anh? Anh dừng xe bên đường, mình ngồi nói chuyện. Tim em chợt quặn thắt khi anh kể những câu chuyện tình buồn. Em nghĩ về em, về anh, về tình cảm của 2 chúng ta. Em tự hỏi lòng có khi nào trong câu chuyện anh kể có anh và em? Anh ôm em vào lòng. Em cảm nhận từng hơi thở anh, cảm nhận hơi ấm từ cơ thể anh truyền sang. Vẫn những cái ôm siết chặt, vẫn những nụ hôn nồng nàn, anh bên em như ngày xưa. Em chợt nhận ra tình yêu của mình vẫn còn vẹn nguyên.


Thời gian qua em đã cố dối lòng mình rằng em đã quên anh, nhưng càng cố quên em lại càng nhớ. Đã hơn 1 năm rồi mình không còn bên nhau. Đến giờ thì em mới biết em yêu anh nhiều như thế nào. Điều mà khi yêu anh em đã không nhận ra. Em giật mình và đau nhói, mình gần nhau mà sao 2 trái tim xa nhau quá! Em đã cố gắng níu kéo trái tim ấy nhưng càng níu kéo anh càng xa. Đôi lúc em giận anh vì anh luôn cho em cảm giác là mình còn yêu để em mãi hi vọng. Em đau, em khóc, em gọi tên anh nhưng bên tai em chỉ có tiếng em vọng lại.

Bước xuống xe, em cố gắng níu lại những giây phút cuối được bên anh. Em nhìn theo bóng anh chìm sâu trong bóng tối mà thấy lòng mình như nuối tiếc. Em thấy như mình đang mất đi 1 thứ quan trọng lắm. Em lẳng lặng đi vào nhà mà lòng nặng trĩu những tâm trạng. Úp mặt vào bóng tối, cắm headphone vào máy tính và bật bài hát “Vùng trời bình yên”, những kí ức chợt ùa về trong em.

Em cố gắng giấu nước mắt vào trong tim mình nhưng sao môi em mặn đắng... Em nhớ anh, nhớ những kỉ niệm ngày bên anh. Còn nhớ không anh những lần anh thức cùng em ôn thi đến 1, 2 giờ sáng. Mình đã nói và trao nhau thật nhiều yêu thương. Anh đã nói sẽ bên em mãi mãi. Em cảm nhận mình là người hạnh phúc nhất thế gian. Em muốn hét lên cho cả thế giới biết mình là của nhau, mình sẽ mãi bên nhau.

 
 Xin anh một lần nghĩ tới cảm xúc của em!


Một mình trong đêm, em thấy lòng mình lạnh giá. Em nhớ lại những tháng ngày đã qua. 386 ngày kể từ ngày anh nói chia tay, em vẫn không thể tin đó là sự thật. Mình vẫn bước bên nhau nhưng không giống như xưa. Em không phải người mỗi đêm anh nói lời yêu. Em không phải người trao anh những nụ hôn ngọt ngào mỗi khi thức dậy. Em là người lặng lẽ đi bên đời anh, yêu thương và quan tâm anh. Mỗi lúc anh vui anh gọi cho em, em hạnh phúc khi nghe tiếng anh cười, em cười khi thấy anh hạnh phúc. Em lo như cháy ruột mỗi khi anh bị ốm. Em mua thuốc mỗi khi anh ốm mặc dù những việc đó không còn là của em. Em ngốc thật. Anh đến với em mỗi khi anh vui, anh buồn. Đi bên anh, chứng kiến bao cuộc tình tan hợp của anh. Anh vui vì tán được cô bé nhà bên. Anh kể em nghe câu chuyện tình yêu của anh với cô bạn em. Em như muốn phát điên lên vì giận, vì ghen. Mỗi khi anh buồn, anh trở về làm cậu bé trong lòng em. Anh hờn dỗi. Anh buồn. Anh khóc những giọt nước mắt đâu phải dành cho em. Lòng em quặn thắt khi anh nhắc tới người khác. Đêm về em khóc. Em ghen. Có bao giờ anh nghĩ mỗi câu chuyện của anh là nghìn nhát dao đâm sâu vào trái tim em. Có bao giờ anh nghĩ như thế là ích kỉ không anh? Em chấp nhận làm người lặng lẽ đi bên đời anh. Nhưng anh ơi! Xin anh 1 lần nghĩ tới cảm xúc của em. Em là con người, hơn nữa em là con gái. Em cũng ích kỉ mà. Thật lòng nếu bảo em chúc anh hạnh phúc bên người khác em không làm được. Em không cao thượng được như thế.

Bạn bè vẫn khuyên em hãy quên anh và tìm người yêu mới. Yêu người mới sẽ giúp em quên anh nhanh hơn. Em không phải cô gái quá xấu xí. Bên em cũng có những người theo đuổi nhưng em không thể đến với họ đơn giản vì em vẫn yêu anh. Em không thể lấy ai khác thay thế hình ảnh của anh. Em không thể làm tổn thương ai khác. Và vì đơn giản em còn đợi anh…!

Nuốt nước mắt vào tim, nén những yêu thương trong lòng, em trở về với cuộc sống thường nhật. Về với những bài giảng, em chuẩn bị cho mình hành trang để làm 1 cô giáo thực thụ. Em sẽ cố quên niềm đau kia để hướng tới ngày mai. Sau cơn mưa trời lại sáng đúng không anh? Em vẫn luôn tin sau cơn mưa đó mình sẽ cùng ngồi bên nhau đón bình minh hạnh phúc. Em yêu anh. Ngốc ạ!

“Rồi chợt nhận ra trong tim em tràn nỗi nhớ người. Ngày dài đợi chờ mong nhớ anh. Rồi chợt nhận ra trên đôi môi còn vắng tiếng cười, mà lòng ngại ngần chưa dám nói. Giận hờn chi anh ta xa nhau đã lâu lắm rồi. Ngày lại từng ngày em nhớ anh. Người em yêu ơi! Em thương anh nhiều hơn những gì em đã có trong cuộc đời!”

Nhớ anh nhiều! Rùa yêu của em!
Read more…