Home » Archives for 08/01/13
Đừng Hôn Em
19:48 |Truyện Cảm Động - Đừng Hôn Em
"Làm gì?"
"Chị giới thiệu thằng bạn cho em"
"Thôi chị ơi T.T"
"Sao lại thôi? Tuổi cô tập tành yêu đi là vừa rồi, 19
rưỡi rồi đấy!"
"Nhưng mà em ngại"
"Đừng có nhưng mà, tối nay 8h ở T-rex, không đến
đừng gọi chị là chị nữa. Bảo đảm lần này có người
miệng lưỡi còn thâm hơn cả cô, không bao giờ
thua cô được"
Nó ném điện thoại lên giường, vẻ mặt nhăn như
khỉ ăn ớt. Cuộc đời nó chắc phải ''có phúc'' lắm
mới có bà chị họ thích lo chuyện bao đồng thế
này. 10 lần được bà í giới thiệu bạn bè gì đó thì 11
lần nó xoắn xít khiến người ta lắc đầu chạy mất, và
bà chị lại là người ''thu dọn tàn cuộc" cho nó. Thôi
thì (lại) đi cho bà í vừa lòng.
-----
7:45 pm - cafe T-rex
Nó đến sớm 15 phút, chọn bàn cạnh lan can tầng
2 đã quá quen thuộc và gọi một ly Eskimo float.
Đảo mắt qua giá sách ở cạnh cầu thang, nó bị thu
hút bởi quyển I, Coriander bìa bản tiếng Anh đang
nằm im lặng. Quyển sách như có nam châm, còn
nó là một khối sắt cỡ lớn đang bị hút lấy.
Săm soi cái bìa sách một lúc lâu, nó mới cầm
quyển sách về bàn của mình, và rồi nó giật mình
khi có một thằng con trai đang ngồi ở bàn của nó.
- Này!
- Mình quen biết gì nhau à?
- Không quen, nhưng anh đang ngồi bàn của tôi.
- Sao cô biết đây là bàn của cô?
- Ly Eskimo float này là của tôi còn gì?
- Cái tôi đang uống là Grasshoper, có ca cao trắng
trong đấy, không tin thì nếm thử đi. Cứ thấy cái gì
xanh màu bạc hà thì đều là Eskimo float hết à? Ly
Eskimo float của cô ở bàn bên kia kìa!
Nó nhìn sang cái bàn gần đó - hướng mà anh
chàng kia hất hàm, mặt dại ra vì quê. Đúng là có
một ly xanh màu bạc hà nữa ở bàn bên kia.
Đúng lúc đang lúng túng thì chị nó từ dưới lầu vọt
tới rồi rú lên như phải bã:
- Ơ hai đứa quen nhau trước rồi à? Cũng duyên ghê
gớm nhể? Thôi đi trước nhé, đằng nào cũng quen
biết hết cả rồi cần gì chị nữa!
- Ế...
- Ở lại vui nhé! Cứ từ từ làm quen đi!
Dứt lời, chị nó vọt mất như thể dưới chân có gắn
tên lửa, để lại 2 người đang ngơ ngác chẳng hiểu
đầu đuôi, đặc biệt là bộ dáng của nó - mồm há
hốc và mắt trợn to vì chẳng hiểu mô tê gì. Mãi vài
phút sau, tên con trai kia mới mở lời trước
- Ô kỳ làm sao cái bộ rănggggg, cái thò cái thụt
đứng lăng nhăngggg, trong mồm rộng thế sao
không đứnggggg, đứng cả ra ngoài hóng gió
trănggggg...
- Này, anh có thể thôi cái kiểu chọc ngoáy xiên xỏ
người không quen như thế không?
- Tôi đâu có chọc ngoáy, tôi đọc thơ mà! Cô nghĩ ai
cũng mở miệng là xiên xỏ như cô à?
- Ừ thì anh đâu có chọc ngoáy, anh đọc thơ đá
xoáy tôi thôi chứ giề, thôi khỏi phải cãi, stop cái
problem này tại đây.
Nó xoay lưng đi về bàn của mình, bưng ly Eskimo
float lên uống và suýt tí nữa phun ra vì mùi vị này
sao lạ quá. Đúng lúc đó thì tên con trai sau lưng
cười phá lên
- Hehe, trêu cô tí thôi, Eskimo float ở đây này, cô
vừa uống Grasshoper của tôi đấy. Một cái đặc một
cái lỏng tôi đổi mà cũng không biết sao?
- Tức là anh biết tôi từ trước à?
- Không, lúc tôi đi lên thì chị chủ quán bảo người
tôi cần tìm ngồi ở bàn số 6 cạnh lan can, đi lên
thấy cả tầng hai có một mình cô mà cô săm soi cái
bìa sách kĩ quá nên định trêu cô một chút thôi.
- Có ai nói cho anh biết hành động của anh là đang
vùi dập mầm non của Tổ quốc không?
- Cô vừa nói cho tôi biết còn gì!
Nó tức đến nóng mặt, cầm ly Grasshoper để xuống
cái bàn anh chàng kia đang ngồi, ném luôn quyển
sách xuống bàn, sau đó vươn tay kéo ly Eskimo
float về phía mình và đưa lên miệng. Đúng lúc ấy
thì tên con trai cũng đưa tay nhấc ly Grasshoper
lên uống.(svfu,vn)
- Có ai nói cho cô biết ăn nước bọt của người nào
thì sẽ nói chuyện giống người đó không?
- Có ai nói cho anh biết anh vừa uống ngay dấu
son môi của tôi không?
- Ơ...
- Hôm nay tôi dùng son Trung Quốc đấy, chúc anh
sớm sớm ung thư môi, miệng, thực quản, dạ dày,
ruột non, ruột già, hậu môn mà chết nhéééé.
- Cái đứa nuốt son nó bị không nặng như cái đứa
dùng son đâu!
- Anh có cảm thấy càng lúc cuộc nói chuyện càng
có xu hướng đen tối và dễ gây hiểu nhầm hơn
không?
- Chỉ có người suy nghĩ đen tối mới quy chụp tất
cả mọi thứ thành đen tối thôi!
- ...
Cuộc nói chuyện của nó và tên con trai kia chỉ
xoay quanh chuyện xoắn xít đá đểu nhau, nhưng
không thể phủ nhận rằng nó rất có hứng thú đối
với việc này, và cả buổi tối hôm đó chưa hề có đề
tài nào bị bế tắc. 2 đứa miên man mãi đến lúc mẹ
gọi nó về, lúc đó đã gần 10h tối.
* * *
11 p.m
Điện thoại báo tin nhắn từ một số máy lạ
"Ê"
"Ai đấy?"
"Thằng uống Grasshoper ban tối"
"Sao anh có số của tôi?"
"Tôi không biết xin chị họ em à?"
"Xin số về thờ nhau chắc? Thân quen gì đâu"
"Tôi xin số làm quennnnn"
"Ngớ ngẩn"
"Tôi bị thích em đấy"
"Điên à?"
"Điên đâu? TIẾNG-SÉT-ÁI-TÌNH, hiểu không?"
"Không"
"Không thì thôi, tôi biết loại con gái như em thì EQ
lúc nào cũng tụt hậu hết"
"Ờ"
"Lần này đố em chạy khỏi tôi"
"Anh làm ơn hành xử giống người 22 tuổi một chút
được không? Bị điên à"
"Không, tôi đang bắt đầu tán em đấy"
"Kệ anh, dở hơi!"
Mãi một lúc sau, không thấy tin reply nó mới ném
điện thoại đi ngủ, tưởng rằng mọi sự đã rồi...
* Ngày tiếp theo
Điện thoại đổ chuông lúc 6:30 sáng làm nó giật
mình tỉnh giấc, còn đang lơ mơ nó đã vội vàng bắt
máy không thèm nhìn số
- Mày điên à con? Giờ này gọi nhau dậy lên bàn
thờ ngồi hả con lợn? H.nay làm gì có tiết nào lúc
7h đâu
- Nếu mẹ em gọi thì em cũng nói thế à?
- Ơ, anh là...
- Grasshoper
- Sáng sớm đã phát bệnh rồi, gọi tôi làm gì?
- Làm đồng hồ báo thức cho em thôi!
- Giờ này dậy ăn cám chắc?
- Anh thích em rồi!
- Câu trước với câu sau liên quan nhề? Ơ, cái gì cơ?
- Anh thích em rồi!
Tút...tút...
* Ngày thứ 2
Lại một cuộc gọi vào 6:30 sáng
- Alôôôô...
- Anh thích em
- Đồ thần kinh
Tút...tút...
* Ngày thứ 3
6:30 sáng
- Lại gì nữa?
- Anh thích em
- Chim cút!
Tút...tút...
* Ngày thứ 10
6:30 sáng
- Anh không thấy phiền à?
- Không
- Tại sao?
- Anh thích em
- Nhưng mà tôi thấy phiền lắm đấy!
- Kệ em
Tút...tút...
* Ngày thứ 30
6:30 sáng
- Anh đừng có gọi tôi nữa được không? Cả tháng
trời tôi không được ngủ ngon rồi đấy!
- Không, anh đã nói anh thích em mà
- Thích làm phiền thì có!
- Đâu, anh muốn nghe tiếng em đầu tiên mỗi lúc
dậy cả muốn em nghe tiếng anh đầu tiên khi thức
thôi. Nếu không thích em có thể tắt máy,rõ ràng
em cũng thích anh nên 30 ngày liền đều nghe điện
thoại của anh
- Đồ điên!
- Thôi từ nay anh không dám thế nữa...
Tút...tút...
Ngày thứ 31
Nó thức dậy từ 6:29 để chờ điện thoại của anh,
nhưng đến 7:30 rồi 8:30 vẫn chẳng thấy cuộc gọi
nào làm nó đâm sốt ruột, bấm số gọi cho bà chị
họ
- Gì đấy?
- Chị biết nhà thằng kia không?
- Thằng nào cơ?
- Thằng hôm trước chị giới thiệu cho em đấy!
- À, tìm nó làm gì? Chị tưởng cô ghét bị nó làm
phiền lắm chứ? Giờ lại đi xin địa chỉ...
- Thì chị cứ cho đi
- Rồi rồi, cô cứ đến đường A ngõ B, đến cái quán
cafe thì rẽ trái xong đi thẳng, rẽ phải, rẽ trái, rẽ
phải rồi đi thẳng, rẽ phải, thấy căn nhà sơn màu
xanh lá thì bấm chuông.
- Nói đi nói lại sao giống từ ngõ B thông sang ngõ
C thế?
- Còn gì nữa! Thông minh phết
- Thế sao từ đầu không bảo rẽ vào ngõ C luôn đi?
- Quan trọng hóa vấn đề là một nghệ thuật...
Tút...tút...
Nó đến ngõ C lúc trời đã nắng gắt, không mũ
không áo. Tự thừa nhận mình thích anh chỉ qua 1
lần gặp và hơn 30 lần cãi nhau thì hơi điên nhưng
mà là thật.
Đi sâu vào ngõ C, cuối cùng nó cũng tìm được căn
nhà màu xanh nho nhỏ với dây leo phủ kín hàng
rào. Lúc nó hít thật sâu và bấm chuông cửa cũng là
lúc có người bước ra, và nó giật mình vì người kia
trông tàn tạ quá.
- Ơ, sao em đến đây?
- Không đến thì đâu có thấy được cái bộ dạng "tóc
rễ tre chải lược bồ cào" này của anh.
Nó vừa đáp vừa bị anh lôi xềnh xệch vào nhà, trên
bàn còn bát cháo trắng ăn dở và một túi thuốc đủ
màu nhìn đã muốn Nôn, và gói thuốc P là thứ làm
nó chú ý nhất
- Anh đau bao tử à?
- Ừ thì...
- Sáng nào cũng dậy lúc 6 rưỡi mà không ăn sáng
sao?
- Không, gọi em xong thì anh đi ngủ tiếp
- Đồ dở người!
- Đâu dở người bằng em, nắng gắt thế này mà ra
đường không mũ không áo gì cả, định phơi một
nắng rồi đem bán như mực à? Nói xem, chạy đến
đây làm gì?
- Thì... anh chủ động 31 lần rồi phải để em chủ
động 1 lần chứ! Em thích anh...
- Nhưng mà anh hết thích em rồi!
- ...
- Anh yêuuuuuu em
Dứt câu, anh cúi xuống định hôn lại bị nó đẩy ra
- Này, đừng hôn em! Hôm nay em dùng son Trung
Quốc đấy! Nuốt son lại ung thư vú chết bây giờ!
- Có ai nói cho em biết là đàn ông không bị ung
thư vú không?
- !@&%#^$*()
* * *
Một ngày nắng đẹp tại tầng 2 cafe T-rex, bàn số 6
- Này
- Gì?
- Sau này í
- Sau này làm sao?
- Sau này nếu mà em không còn là người yêu anh
nữa...
- Thì sao?
- Sẽ có đàn ông thay em yêu anh, hehe
- Anh cũng rất hi vọng lúc đấy sẽ có đàn bà thay
anh yêu em
- Sao anh không lãng mạn gì hết thế? Phải nói là
"anh sẽ cố gắng tự yêu mình, không để con nào
chen chân vào được" chứ!
- Anh đâu có bị điên, nói liên thiên nữa anh lại
hôn em đấy! Có chịu an phận chơi ngoan không?
- Này đừng hôn em! Hôm nay em dùng son...
- Vì hôn em anh bằng lòng xin chết, nhưng anh thề
phải ăn hết cái tết thứ 90. Chạy đằng trời nhé!
- Đùa thôi, người ta dùng hàng Việt Nam chất lượng
cao đấy!
P/s :Cám ơn mọi người đã đọc truyện của page
nhóe..truyện đọc thấy hay thì bấm like ủng hộ
người post nhóe.share để mọi người cùng đọc nữa
nhóe^^.. Và nhớ cmt cảm xúc của mình nữa nhóe
^^
Nhật ký của tình yêu
19:33 |Em đã khóc, khóc thật nhiều. Lần đầu tiên trong đời em rơi nước mắt vì một người con trai. Nhưng cũng từ lúc ấy, sau khi đã khóc cho thỏa nỗi lòng, em thấy tâm tư mình bỗng nhiên bình yên lạ. Từ lúc thầm thương anh, em đã không quan tâm đến những người bạn xung quanh, không để ý tới bất cứ người con trai nào, và từ bây giờ em sẽ thay đổi, tìm niềm vui khác thay vì buồn bã nhớ anh. Em mở danh bạ, lục tìm những cái tên mà đã từ lâu lắm em quên mất họ là bạn của mình, em bắt đầu nhắn tin, send và… mỉm cười. Em gọi là nhật ký tình yêu , nhật ký tình yêu nhé chứ không phải là thư đâu, bởi lẽ, đây là sự trải lòng của riêng em, em viết cho anh – người em yêu, nhưng sẽ chẳng bao giờ nó tới được tay anh đâu.
Tám tháng bên anh, không nhiều, nhưng đủ để em trải nghiệm hết những cung bậc cảm xúc của một trái tim lần đầu biết rung động. Em thấy mình thật lạ, 24 tuổi, trái tim em vẫn bình yên, bình yên đến mức đám bạn thân phải sốt sắng lo lắng thay cho em, vậy mà em vẫn tỉnh queo. Chúng nó bảo em có vấn đề về tâm lý, bị mắc hội chứng “khó yêu”. Những lúc đó em chỉ cười, vì em biết, tâm lý em hoàn toàn bình thường và một ngày không xa, “nửa kia” của em sẽ xuất hiện.
Ngày đầu tiên bước vào cơ quan, không có gì ấn tượng với em ngoài niềm vui được đi làm của một cô sinh viên mới ra trường . Sếp nói em cứ “bám” lấy anh mà học nghề, em bỡ ngỡ trong môi trường mới, ngại khi thấy anh không nói gì. Suốt tuần đầu anh không dạy gì cho em để em phải ngồi đọc đi đọc lại xấp tài liệu đến hai mắt mở không ra. Em ghét anh. Vậy mà, không hiểu sao, chỉ vài tháng sau khi trở thành đệ tử của anh, trái tim em đã hoàn toàn gục ngã.
Anh chẳng có gì đặc biệt, không đẹp trai hào hoa phong nhã, không giàu có như chàng bạch mã hoàng tử trong mơ của các cô thiếu nữ và em cũng chẳng cần những thứ đó. Em ngưỡng mộ tài năng, ý chí, nghị lực phấn đấu của anh. Sự quan tâm, chỉ dạy tận tình của anh đã làm em xao xuyến. Em thích anh vì anh luôn bảo vệ em trong môi trường mới mà em còn quá ngây ngô. Không biết từ lúc nào em bỗng thấy thích nhìn anh ngồi trầm tư suy nghĩ khi làm việc, thích nhìn vào mắt anh dù sau cái kính cận nhưng em vẫn thấy rất sáng, thích được nói chuyện phiếm cùng anh…
Khoảng cách dần thu hẹp lại. Anh tin tưởng chia sẻ với em những tâm sự mà anh chưa bao giờ kể với ai, những lo lắng trước khi anh đi thi mà chưa thực sự yên tâm về sự chuẩn bị của mình, hay niềm vui khi anh vượt qua kỳ thi quan trọng với kết quả cao nhất… Những lúc như vậy anh không biết là em đã vui và hạnh phúc thế nào đâu. Em tự nhủ, mình sẽ cố gắng là chỗ dựa tốt nhất, là người đầu tiên anh muốn tìm đến khi cần chia sẻ. Có lần anh nhắn tin qua, gọi em là “bé yêu”, đọc xong mà trái tim em muốn nổ tung, em đọc đi đọc lại vẫn chưa đủ, em lưu vào máy để giữ thật lâu khoảnh khắc này. Những lần nói chuyện thú vị của hai anh em đều được em cẩn thận chép lại vào nhật ký của mình. Mặc dù ngồi chung phòng làm việc, chỉ cần em ngước mắt nhìn thẳng là có thể thấy anh, nhưng sao có lúc em vẫn thấy nhớ anh da diết, muốn được ngồi gần anh hơn nữa. Mỗi ngày, trước khi nhắm mắt ngủ, em nghĩ về anh, sáng mở mắt ra, em nhớ tới anh… Em không nghĩ là mình lại yêu anh nhiều đến thế.
“Hạnh phúc vốn mong manh như cỏ, Nên suốt đời ta lạc mất nhau”. Niềm vui chưa kéo dài được bao lâu, giờ đây mình em ngồi gặm nhấm nỗi buồn. Anh ngay đây mà sao xa xôi quá, còn nỗi buồn mỗi ngày lại gần thêm. Bằng sự nhạy cảm của mình, em nhận ra, anh ngày càng xa em hơn. Em thương anh nhiều lắm, nhưng chỉ dám giữ cảm xúc đó cho riêng mình. Em không biết tình cảm của anh đối với em thế nào, nên dù yêu và nhớ anh thật nhiều nhưng em không dám nói với anh, không dám thể hiện ra bên ngoài để cả anh và em đều tự nhiên trong phòng làm việc. Em đã cố kìm nén cảm xúc của mình, làm tròn vai một cô em gái. Đến bây giờ nghĩ lại, em chợt thấy, có khi nào tại tính nhút nhát, cẩn thận đến thái quá của mình mà biết bao cơ hội đã bị em bỏ qua không? Và lần này cũng vậy, biết đâu anh cũng ngại như em, nếu em nói ra tâm sự của mình, thì giờ kết cục có lẽ sẽ khác.
Dường như anh đang để ý người con gái khác.
Đi du lịch, thấy anh luôn bên cạnh người ta, em biết, mình chỉ là bạn.
Nhìn màn hình máy tính của anh, trên cửa sổ chat luôn có tên người ta, em biết, mình chỉ là bạn.
Nhìn lại nhật ký cuộc gọi, hộp thư đến trong điện thoại, vắng tên của anh, em biết, mình chỉ là bạn.
Thấy anh bỗng “lơ” em, chỉ gọi em khi có việc, hay khi anh buồn, muốn chia sẻ, em biết, mình chỉ là bạn.
Anh chẳng lần nào nhớ thực hiện đúng những gì đã hứa với em, em biết, mình chỉ là bạn.
Đọc tâm sự của một bạn nam trên báo viết cho cô bạn thân rằng: “anh không thể chia sẻ với cô ấy những chuyện làm anh bực bội, làm anh buồn phiền, vì anh biết nếu anh buồn, cô ấy cũng buồn, mà anh lại không muốn nhìn thấy cô ấy buồn”.Em tủi thân muốn khóc. Em biết, mình chỉ là bạn.
Đứng nhìn mặt trời mọc một mình, từng con sóng biển Long Hải vẫn xô vào bờ ầm ầm. Chưa bao giờ em thấy buồn và cô đơn đến thế. Em đủ nhạy cảm để nhận ra tất cả, và cho tới giờ, hy vọng em vẫn còn đủ lý trí để tự kéo mình ra khỏi “vũng lầy nhân thế” để về đúng vị trí em gái của mình. Những năm tháng sống tự lập, một mình nơi đất khách quê người đã luyện cho em một “tinh thần thép” và thái độ vô cảm trước những biến cố cuộc đời. Nực cười thay, giờ em phải dùng nó để chiến đấu với chính mình. Anh sẽ chẳng bao giờ biết đâu, những ngày em “đình công” không nói chuyện cùng anh, làm lơ với anh là những ngày em buồn nhất. Mở nick của anh lên không biết bao nhiêu lần trong ngày, muốn nói với anh đôi ba câu, nhưng rồi em chỉ dám đọc lại những lần trò chuyện cũ mà thôi. Em sợ, nếu không “cai nghiện” thói quen tám cùng anh, em sẽ không thể thắng nổi con tim mình, em sẽ suy sụp mất. Anh vẫn vô tình trước những khác lạ của em.
Và em biết, mình chỉ là bạn.
Em đã khóc, khóc thật nhiều. Lần đầu tiên trong đời em rơi nước mắt vì một người con trai. Nhưng cũng từ lúc ấy, sau khi đã khóc cho thỏa nỗi lòng, em thấy tâm tư mình bỗng nhiên bình yên lạ. Từ lúc thầm thương anh, em đã không quan tâm đến những người bạn xung quanh, không để ý tới bất cứ người con trai nào, và từ bây giờ em sẽ thay đổi, tìm niềm vui khác thay vì buồn bã nhớ anh. Em mở danh bạ, lục tìm những cái tên mà đã từ lâu lắm em quên mất họ là bạn của mình, em bắt đầu nhắn tin, send và… mỉm cười.
Dù anh và em có là hai đường thẳng song song, em cũng sẽ vui và hạnh phúc vì được đồng hành bên cạnh anh tới cuối con đường.
Hạnh phúc nhé anh để em mãi an lòng!
"Nhật ký cho người em yêu" được chuyển thể từ email của luungoc.
Xin Lỗi Vì Đã Bỏ Lại Em Một Mình ...!
19:27 |Truyện Tình Yêu Cảm Động - Xin Lỗi Vì Đã Bỏ Lại Em Một Mình ...!
Cậu bé và cô bé đã wen nhau đc hơn 1 năm, cuộc sống với họ như thiên đường. cô bé rất thương yêu và luôn muốn làm cậu bé vui vẻ. cậu bé thì luôn bảo bọc, chìu chuộng cô bé. Họ đã dự tính biết bao nhiêu cho tương lai sau này. Nhưng rồi những dự tính ấy trở thành kỷ niệm khi nó chưa xay ra …Cô bé cảm thấy chàng trai wá nhu nhược, cô bé nói gì, cậu bé điều làm theo, cô bé muốn gì cậu bé điều cố gắng làm cho kì đc. Cuộc sống của cô bé khi có cậu bé wá đầy đủ, đầy đủ đến mức làm cho cô bé cảm thấy khó chịu. "Sao anh ấy lại wá nhu nhược như vậy, sao anh ấy không như những chàng trai khác, biết tức giận, biết ghen tuông. Sao anh ấy không bao giờ đưa ra ý kiến về 1 việc gì đó, sao anh ấy không 1 lần đi trước mình trong những buổi đi chơi, chỉ biết đi theo mình. Sao lại có người thiếu tự tin như vậy…." Nghĩ tới đây cô bé nhíu mày lắc đầu không nghĩ nữa rồi quyết định chia tay.
- Mình chia tay anh nhé !
Cậu bé im lặng giây lát gòi gật đầu đồng ý. Họ không gặp nhau 1 thời gian sau đó. Cô bé thấy bị sock vì cái cách trả lời của cậu bé, cô bé càng phẫn nộ khi biết đc rằng cậu bé vẫn thương yêu cô nhưng lại quá hèn kém tới mức không dám mở lời níu kéo cô. Suốt thời gian sau khi chia tay cô bé không wen ai cả, trong đầu cô vẫn nghĩ về cậu bé trong giận dữ. Cô cảm thấy bắt đầu ghét cậu bé.
Rồi 1 ngày cậu bé điện thoại cho cô bé và hẹn cô bé đi chơi. Cô bé hy vọng cậu bé đã thay đổi, sẽ đủ can đảm níu kéo cô, vì cô đoán cậu vẫn còn yêu cô. Họ đã rất vui vẻ, cậu bé đã làm cô bé cười rất nhiều. Nhưng điều đáng thất vọng là trong suốt cuộc đi chơi họ đã không nói gì về tình cảm của nhau. Cậu bé đưa cô bé về nhà khi trời tối, đứng trước cửa nhà cô bé, cậu bé hỏi khẽ:
- Nếu ngày mai anh chết, em có khóc không !!
- Không bao giờ.
Bằng giọng bực tức vô độ, cô bé giận dữ bức vào nhà và đóng sầm cửa lại, không để ý gì tới 1 nụ hài lòng trên mặt cậu bé. Cô không ngờ chàng hèn kém tới mức nghĩ đến cái chết mà không nghĩ sẽ níu kéo bạn gái trong khi bạn gái mình chưa có người yêu khác.
Ngày hôm sau cô hơi bất an vì câu hỏi đó của cậu bé, cô điện thoai cho cậu bé, bên kia đầu dây là giọng của mẹ cậu bé trong nước mắt. " nó đi rồi cháu ạh, đi xa bác rồi, đi mãi mãi rồi" cô bé hốt hoảng, trong đầu cô chợt nghĩ "anh ấy đi đâu, sao lại đi, sao thế …." Rồi hàng ngàn hàng ngàn suy nghĩ trong đầu khiến cô ném điện thoại xuống, và chạy wa nhà cậu bé, wên cả việc chào mẹ cậu bé.
Cậu bé nằm yên trước mặt cô bé, nụ cười hiền từ mà cậu dung để cười với cô bé vẫn đang ở kia, trên mặt cậu bé. Giờ đây cô bé thấy sao nụ cười đó quá thân quen, sao nụ cười đó lại dịu dàng thế, sao nụ cười đó trong wá khứ đã làm cô ấm áp bao nhiu thì nay lại lạnh lẽo bấy nhiu. Cô đứng như chết lặng, nước mắt không ngừng tuôn chảy…. căn bệnh wái ác đã lấy mất cậu bé.
Mẹ cậu bé bước tới bên cô bé và đưa cho cô bé 1 lá thư, lá thư mà cậu đã dùng những giờ phút cuối cùng của cuộc đời để viết.
"Bé ngốc của anh àh ^^, anh xin lỗi vì bỏ em lại 1 mình trên cuộc đời này. Em nhớ không em đã từng đòi anh phải chở em đi 30 km chỉ để mua 1 cây kẹo em thích rồi sau đó nói anh ngốc wá, em nói dzậy cũng làm thiệt. Rồi lúc em đòi anh phải cõng em đi lên 4 tầng lầu của 1 siêu thị và anh đã phải bò đi khi lên tới nơi vậy mà em còn trách, đáng đời ai biểu yêu em …
Còn nhiều lắm em nhỉ, kỉ niệm mà, nhiều lắm. em đã từng trách anh sao anh lúc nào cũng không có chính kiến, lúc nào cũng chỉ biết nghe theo em, chìu chuộng em lúc đó anh chỉ im lặng, và h anh sẽ cho em câu trả lời, vì đó là lúc anh biết mình sống không còn đc bao lâu nữa em àh.
Anh phải dùng hết sức để che chở và chìu chuộng những ý thích của em để em không bao giờ buồn nữa, nhưng h anh xin lỗi vì anh không thể che chở, chìu chuộng em đc nữa. em cũng từng hỏi sao không bao h em thấy anh đi trước em như những người con trai khác, chỉ lủi thủi đi theo sau em, không đáng mặt nam tử gì hết, anh rất muốn nói vì anh không muốn em nhìn thấy anh way lưng về phía em ^^.
Có lẽ em cũng buồn lắm khi anh chấp nhận lời chia tay của em quá dễ dàng phải không em, anh không muốn mình chia tay đâu, thật lòng đấy. nhưng đó là ý của em mà, anh chỉ muốn em vui.
Vả lại anh cũng không muốn em buồn khi anh ra đi. Anh đã cảm thấy rất vui vì câu trả lời của em hôm wa. Ít nhất trong suốt thời gian mình quen nhau anh đã cho em niềm vui, và đến phút cuối đời anh, anh vẫn không làm em khóc. Anh Yêu Em nhiều lắm, ngốc ạh"
Cô bé khóc òa lên như 1 đứa trẻ, cô quỳ xuống bên cạch cậu bé và gào to lên giữ không khí trang nghiêm
"Đồ ngốc, ai bảo anh không làm tôi khóc, tôi nói dối đó có biết không, sao lại có người ngốc như anh, Tôi Yêu Anh …"
Và cô đã biết cô chưa bao giờ ngừng yêu cậu bé kia, ngay khi họ đã chia tay và ngay khi cô nghĩ là cô ghét cậu bé thật nhiều, tình yêu có thể hiện diện ở khắp nơi, 1 cử chỉ quan tâm, 1 sự chìu chuộng, và cả trong sự giận hờn, ghen ghét.
Giờ đây xung quanh cô bé chỉ toàn là kỉ niệm với cậu bé, cô bé xót xa khi nhớ về những ngày bên cậu bé, cô càng xót xa hơn khi nghĩ về những tương lai mà họ đã từng dự tính. Tương lai đã trở thành kỉ niệm ngay cả khi nó chưa xảy ra...
THE END
Lời Hứa Cho Chị ... Anh Yêu Em
19:20 |Lời Hứa Cho Chị ... Anh Yêu Em
Lẽ ra, khi biết chắc một mai không còn nhưng sẽ giải thoát cho một người khác thì tâm trạng của nó phải là mừng vui, hạnh phúc. Nhất là với tâm trạng được chuẩn bị sẵn sàng đón nhận cái chết thanh thản, nhẹ nhàng… Nhưng, không, tới một lúc bất định, nó chỉ thấy nơi cổ họng mình niềm dư vị đắng chát.
Đọc truyện ngắn tình yêu Lời hứa cho chị… người em yêu:
Như bất kỳ ai sắp chết, nó cố gắng sắp xếp ngăn nắp cuộc sống của mình. Tuy nhiên, với một cuộc đời đơn giản, một công việc đơn giản, một lối sống đơn giản, một hoàn cảnh gia đình đơn giản, những mối quan hệ càng đơn giản hơn… việc sắp xếp dù chi li cũng không mất nhiều thời gian cho lắm. Nó vẫn còn dư dả một ít ngày giờ chờ đợi thời điểm chấm dứt.
Nó nhìn điện thoại, chần chừ một lúc rồi gọi điện cho An, tiếng tút dài làm lòng nó như thắt lại. Nó không hiểu An sẽ ra sao khi nó muốn chấm dứt tất cả, có lẽ sẽ là mừng vui bởi bên cạnh nó An đã quá mệt mỏi. Nó không cho An biết về bệnh tình của mình, nó sợ An sẽ buồn và lo lắng. An luôn vậy. Quan tâm đến người khác mà chẳng màng đến bản thân, một cô gái tốt và dĩ nhiên một kẻ sắp chết như Khang không thể so sánh được.
- Khang hả? – An nhẹ nhàng từ đầu dây bên kia
- Ừa! An rảnh không, ra chỗ cũ em cần nói với chị một chuyện.
- An rảnh mà! An sẽ ra! – Giọng An dịu dàng và đều đều
- Vậy thì ra nhanh nhé, Khang đợi An!
*********************
Câu chuyện của Khang
Tôi quen An, khi tôi học lớp 10. Chị ấy là một cô gái nổi bật, không phải quá xinh đẹp nhưng trong chị có một sức hút vô cùng kì diệu. Chị hơn tôi một tuổi, vì thế suy nghĩ của chị lớn hơn tôi cả kilomet, ấy vậy mà tôi vẫn thích chị. Chị hiền lành và hay cười. Tôi thích cách chị cầm lấy tay tôi vùng vằng đòi một cái gì đó, bởi vì khi ấy chị trở thành một con người hoàn toàn khác, trẻ con, đáng yêu giống như một chú mèo và tôi chỉ muốn dang tay ra ôm lấy che chở bảo vệ chị.Chị luôn coi tôi là một cậu em trai , điều đó khiến cho lòng tự trọng của một cậu nhóc như tôi bị tổn thương.Và bây giờ khi tôi đã 17 tuổi ( Cũng không nhiều nhặn gì nhưng cũng đủ để nhận thức được tình cảm) chị vẫn không không đồng ý làm bạn gái của tôi, chị chỉ ở bên cạnh tôi với tư cách một người chị gái.
Tôi bị bệnh.Căn bệnh quái ác bẩm sinh khiến cho tôi lúc nào cũng cảm thấy mình yếu ớt, vô dụng. Thích chị nhưng không thể bảo vệ chị, tôi chỉ biết dõi theo quan sát người con gái ấy. Những lúc buồn chị thường tựa vào vai tôi và nói “Khang à!Em có biết rằng bờ vai em rất rộng và ấm áp không?”- lúc đó tôi tôi chỉ cười và nhìn An.
Tôi biết chị thích Vũ – anh họ tôi. Anh là đội trưởng đội bóng rổ của trường,mạnh mẽ
và cương quyết, ở anh luôn toát ra một vẻ đẹp khiến cho bất kì ai cũng phải ngưỡng mộ. Nhưng An không bao giờ nói cho tôi biết, có lẽ chị sợ làm tôi tự ái.
Chỗ cũ mà tôi nói đến chính là một khoảng đất rộng dưới tán cây bằng lăng.Tôi thích ở nơi đó, thanh bình và yên tĩnh, hồi còn nhỏ, mỗi khi xét nghiệm, kiểm tra sức khỏe ở bệnh viện xong tôi hay chạy tới đây, nằm trên đám cỏ mềm để ngắm bầu trời bao la qua tán cây băng lăng tím. Tôi yêu nơi này và không muốn để ai biết nó trừ chị.An thích đến đây và ngồi hát, chị hát và nắm lấy tay tôi rồi hét to “Khang!!!Chị yêu em cực, mãi là em trai tốt của chị nhé!”.Tôi bất động.Em trai , nghe thật đáng yêu nhưng tôi không hề thích danh xưng đó, không hề….
******************
Khang ngồi trên đám cỏ, và nhìn lên bầu trời. Hơn một tiếng vẫn chưa thấy An đến, nó cảm thấy hơi lo. Trái tim của nó bỗng cương tức, đặt tay lên lồng ngực, Khang lo sợ mình sẽ không còn mấy thời gian, nó rút điện thoai và gọi cho An.Vẫn là tiếng tút kéo dài, khiến nó mệt mỏi.Đầu dây bên kia bắt máy là giọng của một thanh niên.Rất quen.Dĩ nhiên đó không phải là An.
- Alo!!
- Anh là…
- Khang hả, anh Vũ đây, đến bệnh viện mau đi, An bị tai nạn, nguy cấp lắm- Vũ hét to trên điện thoại.
Tai nạn… chuyện này là thế nào.Ông trời đang trêu đùa với nó đấy ư.Nó sắp chết và chẳng nhẽ lại kéo theo người nó yêu. Mặc cho trái tim đang nhức nhối trong người, Khang chạy thật nhanh đến bệnh viện. Với nó lúc này An quan trọng hơn tất cả, để có thể cứa sống An, Khang nguyện sẽ hi sinh những ngày còn sót lại của mình.An sẽ sống, Khang tin chắc là như vậy.Nó chạy, rồi tiếp tục chạy,…
-An đâu? Anh Vũ, An đâu – Nó gào lên như điên loạn.
-Bình tĩnh đi Khang, An vẫn đang trong phòng cấp cứu – Bố của An nói.
- Bác ơi, chị…chị…không sao phải không bác?? – Khang cố gằn ra từng chữ trong cổ họng.
- Bác mong là như vậy! – Bố An đau khổ.
Không khí trùng xuống đến phát sợ, mọi ánh mắt đều hường vào căn phòng. Cửa bỗng mở, bác sĩ bước ra, Khang chạy đến cầm lấy tay bác sĩ :
- Chị ấy không sao chứ?
- Bệnh nhân đã qua cơn nguy kịch, nhưng đôi mắt của cô ấy…
- Đôi mắt..mắt làm sao ạ? – Bố của An lo lắng.
- Có thể cô ấy sẽ không nhìn thấy gì nữa, khuôn mặt cô ấy có thể chỉnh sửa lại, như đôi mắt, rất khó để có thể thay, mà nếu thay thì bệnh viện cũng không có, anh và các cháu cần tìm một người tình nguyện hiến mắt cho cháu, tôi sẽ cố gắng phẫu thuật nếu có thể.
Đôi mắt của An đã hỏng ư? Làm sao chuyện đó lại xảy ra khi nó sắp phải ra đi chứ.Khi tỉnh dậy An sẽ không nhìn thấy nó, An sẽ lo sợ, làm gì có thể đau đớn hơn khi không còn nhìn thấy thế giới tươi đẹp khi mà chỉ trước đó một lúc ta đang ngắm nhìn nó, đnag dõi theo quan sát nó. Trái tim Khang như bị bóp nghẹt, sự lo lắng như dồn nén thành một khối nghẹn ứ trong cổ họng khó thốt thành câu.Khang quay nhìn ra bác trai, bác đang khóc.Anh Vũ gục đầu vào tường không nói gì cả.Tất cả mọi người đều đau khổ. Khang bước ra hành lang , rút điện thoại.Nó gọi cho mẹ.
-Gì vậy Khang?
- Mẹ à!Chị An bị…bị…tai nạn… – Khang đau khổ.
- Thật sao? – Mẹ Khang lo lắng.
- Chị ấy còn sống!… Mẹ à! Mẹ có thể cho con lấy đi đôi mắt của con trai mẹ để dành lại ánh sáng cho một người sẽ sống và còn sống không.
- …
- An không thể nhìn thấy gì nữa.Mẹ hãy cho con làm những việc con cảm thấy hạnh phúc, mẹ nhé!
-…
-Mẹ nhé!Trước khi chết còn cầ….n…
- Hãy làm điều mà con cho là đúng!Mẹ tự hào và hanh phúc khi ông trời đã cho con làm con trai của mẹ!Khang à, mẹ sẽ không trách con hay mắng con đâu,cho dù con có làm gì thì mẹ vẫn mãi ủng hộ con- Giọng mẹ Khang nghẹn ngào, có lẽ bà đang khóc…
-Vậy thì…còn quyết định được rồi!…Con chào mẹ!!!
Khang bước vào phòng bác sĩ đã cấp cứu cho An.Bố An khi nghe nghe cậu nói xong về ước nguyện cuối cùng của mình, ông không nói gì chỉ nhìn Khang, chắc ông đang cảm thấy bàng hoàng trước cái tin Khang sắp chết hơn là Khang sẽ lấy mắt mình cho An. Còn Vũ, nỗi đâu đnag dày vò trong con người cậu, Khang nhờ cậu cậu chăm sóc cho An, mọi việc diễn ra quá nhanh khiên cho Vũ không biết đnag là thực hay là mơ.Mới năm tiếng trước cậu tưởng như tuyệt vọng khi nghe tin người cậu yêu đang trong cơn nguy cấp thì lúc này người em trai mà cậu yêu quý nhất cũng sắp ra đi, cậu bé con ngày nào giờ đã trưởng thành, cậu ấy mạnh mẽ hơn Vũ. Vũ nghĩ vậy. Vì người mình yêu, Khang nguyện hi sinh đôi mắt của mình, còn Vũ, vũ chỉ biết sợ,hèn nhát và thảm hại.
Bác sĩ đưa Khang vào phòng phẫu thuật.Bố An chạy theo chiếc xe đẩy và nói;”Khang à!Cám ơn con!”. Rồi ông gục xuống, Vũ chạy ra đỡ ông và nhìn Khang, Khang mỉm cười,khuôn mặt nó tỏ ra rất hạnh phúc.Một chàng trai ngốc nghếch…Có lẽ nó là món quà quý giá mà thượng đế đã ban tặng cho cuộc sống này…
******************
An tỉnh dậy sau ca phẫu thuật.Cô cảm thấy vô cũng mệt mỏi, có lẽ cô vừa trải qua một cơn ác mộng dầy khiếp sợ.Nhìn chung quanh căn phòng,một màu trắng bao phủ, mùi thuốc sát trùng khiến cô cảm thấy kinh hãi.Cô cố cựa quậy mà chân tay đau nhức, khuôn mặt cô hình như đang bị bó buộc bởi một dải băng dài, chúng khiến cô khó thở.An nhớ rằng khi đnag trên đường đi gặp Khang cô đã bị một chiếc xe tông phải, chiếc xe điên đã để mặc cô nằm trên đường mà chạy biến.Cô chẳng nhìn thấy gì xung quanh nữa, quanh cô chỉ còn là sự ồn ào, cô nghe thấy tiếng kêu của một vài người rồi An lịm dần.
- Nước. -An cô nặn ra câu nói mặc dù còn rất đau, một chàng trai đang ngủ bỗng choàng tỉnh, trong sự nhạt nhòa An vẫn nhận ra đó là Vũ.Vũ ở đây , thì có lẽ Khang ở đây, An thoáng nghĩ.
-An….n…tỉ.nh rồi, bác trai An tỉnh rồi!- Vũ hét to.
Bố An lật đật chạy từ ngoài hành lang vào phòng con gái.Ông tiều tụy đi nhiều.Nhìn thấy con nước mắt ông lăn dài:
-Tỉnh rồi hả con?
-Dạ- An thều thào.
-Con có nhìn thấy bố không?
-An khẽ gật.
Ông thở phào.Nhưng vẫn không khỏi lo lắng.Lúc này ông đang lo cho thằng bé kia.bác sĩ bảo sau ca phẫu thuật nó gần như kiệt sức, nó chỉ còn vài ngày để cầm cự, sự sống của nó rất mong manh.Nó đang cố dành dât từng ngày.Nó tỉnh dậy trước An hơn một tiếng, không nhìn thấy gì nhưng nó vẫn mỉm cười hỏi ông xem An đã tỉnh chưa. Ông không ngờ thằng bé đó lại thích con gái ông.Ông một chàng trai tốt bụng.Nếu nó có thể sống nhất định ông sẽ để cho nó yêu An.(kenhtruyen.pro)
2 ngày sau…
An cảm thấy hơi lo lắng khi Khang vẫn chưa đến thăm mình.Hay là Khang giận An, không, Khang đâu phải con người như vậy.Mà chắc Khang cũng phải biết An bị tai nạn chứ, Vũ cũng biết cơ mà, tại sao khang lại không đến thăm cô.Cô lo lắng,cô cảm thấy buồn và trống trải.
Chợt bố An từ ngoài cửa đi vào cùng một chiếc xe lăn.Ông vừa nghe tin thằng bé sắp chịu không nổi nữa rồi.Mẹ Khang ngất lịm trong vòng tay của bố nó.Còn Khang, cậu nằm bất động với hơi thở đầy yếu ớt.
- An ngồi đậy đi còn, bố cần đưa con đến một nơi,có lẽ không còn bao lâu nữa….
….
….
….
An khóc òa lên như một đứa con nít.tại sao không ai nói cho cô về đôi mắt của mình, cô đnag nhìn cuộc sống này bằng đôi mắt của Khang, thật khó có thể tin được.Thì ra trong mấy ngày nay Khang không đến thăm cô vì lí do đó.Khang đã vì cô mà để cho mình chìm trong bóng tối.Khang đã vì cô mà đánh đổi những ngày cuối cùng của cuộc đời mình…(x emwap.vn) Rồi An chợt nhớ đến mỗi lần đi chơi với Khang, Khang hay đưa tay mình lên lồng ngực và thở dốc, An cứ nghĩ rằng do Khang hơi yếu lên vậy chứ không nghĩ Khang bị tim.Khang đã che dấu An trong một khoảng thời gian thật dài.Một sự che đậy thật hoàn hảo.
Bố An đưa An đến căn phòng Khang nằm.Một căn phòng lạnh lẽo, Khang nằm trên giường bất động.An đưa tay mình chạm nhẹ lên chán Khang, nó chợt tỉnh,nó có cảm giác người ngồi bên cạnh nó rất thân quen, không phải mẹ, bố, anh Vũ hay bố An. Mà hình như đó là An. Bằng chút sức lực cuối cùng nó thốt lên:
- An à!
-Bố có thể ra ngoài cho con nói chuyện với Khang được không?-An nói, Ông An nhẹ nhàng gật đầu.
- Đúng là chị rồi.
- Chàng trai ngốc.Đừng nói to như vậy, em còn yếu…
- Chị khỏe chưa?
-Chị khỏe, nhờ em chị đã khỏe!
- Thế thì em hết lo rồi- Khang thều thào
-Tại sao em lại ngốc như vậy, tại sao em không nói cho chị rằng em bị tim, tại sao em không nói cho chị chứ, còn mắt em, sức khỏe của em sao lại là chị,
sao em lại tốt với chị thế?
-Bởi vì…em thích chị! À…không…Anh…yêu em…An à!
-Khang biết rằng Khang đáng ghét lắm không, Khang cướp mất trái tim An rồi bỏ An mà đi thế hả, Khang phải sống, phải cùng sống với An chứ.Chúng ta sẽ cùng nhau ngồi dưới gốc cây bằng lăng, cùng nhau đi ăn kem, cùng nhau đi học, rồi hàng ngày An sẽ hát cho Khang nghe, Khang phải sống nhớ chưa.Nếu Khang không nhìn thấy gì An sẽ dắt Khang đi đâu bất kì Khang muốn, chỉ cần Khang muốn gì An cũng có thể làm!
- An làm Khang cảm động đấy!
-An nói thật…Bởi vì…em cũng yê…u…anh!
Khang mỉm cười mãn nguyện.Chưa bao giờ cậu cảm thấy hạnh phúc như lúc này.Tình yêu thật khó lí giải khi ta tưởng như buông xuôi thì nó lại xuất hiện, nó làm ta đau rồi lại làm ta cười.Nhưng thời gian đâu còn để có thể mà đau mà cười, nó sắp chết.Nó không thể chịu được nữa rồi.Cơ thể nó như rệu rã và không theo sự điều khiển của nó nữa…
-Hôm nay là ngày 24 – 12 phải không An?
- Ừ!
- Vậy Khang sẽ ngủ một lúc, tối này Khang sẽ đến tìm An, và chúng ta sẽ cùng đón giáng sinh, Kháng muốn dành tặng an một món quà bất ngờ!…Khang hứa đâ…ý…- Đôi tay Khang thõng xuống, máy đo nhịp tim không còn đo được nhịp tim của Khang…hình như Khang đã không còn nữa,cậu đã ra đi trong sự hanh phúc, bình yên.
-Ngủ nhé!Em sẽ đợi anh!!
Tại một thế giới khác
- Con vẫn muốn xuống trần gian tim cô gái đó ư?
- Xin ngài hãy giúp con, con đã hứa với cô ấy, con không thể thất hứa!
-Nhưng khi đầu thai, con sẽ sinh ra trong một gia đình khác và khi con lớn thì cô ấy cũng già rồi, con vẫn muốn ư!
-Con vẫn muốn!
-Haizzzzz!Chỉ tại ta đã cướp đi sinh mệnh của con quá sớm, đó là lỗi sơ suất trong quá trình sắp dặt của ta, ta đã mắc nợ con , vì vậy khi xuống đó, hãy sống hạnh phúc nhé, đừng phụ công của ta.
Một chùm ánh sáng chiếu vào chàng trai, rồi chợt biến mất.Chàng trai khi nãy đã không còn, hình như cậu đã quay trở lại nơi cậu muốn đến.
Ông lão già nua ban này nói chuyện với chàng trai đưa ánh mắt nhìn ra khoảng không vô định rồi lắc đầu:
-Ta quên nói với con, khi xuống trần gian, con sẽ quên cô ấy là ai….
****************
17 năm sau….
- Khang con chạy chậm thôi ngã bây giờ!
- An!Em măc kệ con đi – Vũ nói.
An và Vũ đã cưới nhau sau cái chết của Khang tám năm.Tám năm một khoảng thời gian đủ xoa dịu nỗi mất mát trong con người cô.Vũ yêu cô và cô cũng vậy.Sau cái chết của Khang cô suy sụp hoàn toàn và Vũ đã ở bên cạnh động viên chăm sóc cô.Cô hàm ơn anh hơn là cả yêu thương.Cô nợ anh một sự ân tình.Biết cô còn yêu Kang nhưng anh vẫn chờ đợi.chờ ngày An chấp nhận anh.Và rồi hai người đã cưới nhau trong sự chúc phúc của mọi người.Năm năm sau họ sinh con và dặt tên là Khang.Đứa bé kháu khỉnh giống y như Vũ.
- Mẹ ơi!Có một anh cướp mất quả bóng của con!
- Để anh ra! – Vũ nói
- Thôi để em, anh cứ ngồi đây!
- Anh kia kìa, mẹ ơi! – Khang gào lên.
An chợt bàng hoàng.Trước mắt cô là một cậu bé độ 17 , 18 tuổi. Dáng người cao , gầy và rất giống Khang – của cô.Cô không thể tin mắt mình được nữa.Nụ cười đó, ánh mắt đó,sao có thể giống như vậy được. An không biết mình có đang nằm mơ không nữa, cậu bé tiến lại gần chỗ An và nói:
-Tại em ấy đá bóng vào người cháu chứ cháu không có ý gì đâu ạ! – rồi cậu quay ra nhìn con trai của An “ Trả bé”
Giọng nói ấy…. Sao trên đời này lại có sự trùng hợp đến vậy. An cấu nhẹ vào tay mình mới biết rằng không phải là mơ. An gọi với theo cậu bé vừa đi:
- Chàng trai!Cháu tên gì?
- Cháu tên Khang! Giống tên con trai cô! – Rồi vội vã chạy ra đám bạn đnag ngồi dưới gốc cây bằng lăng.
An thoáng cười nhìn lên bầu trời và tự nhủ:
“Có phải đây là món quà giáng sinh mà anh dành tặng cho em không hả Khang, anh vẫn giữ lời hứa, một món quà đầy bất ngờ”
Tiếng chuông nhà thơ vang lên. Khắp phố phường sáng rực ánh đèn.Mọi cũng cùng hét to chúc mừng nhau. Hôm nay là Noel.