vietnamese Tiếng Việt english English
Hôm nay:

Video chương trình Chào Việt Nam - Buổi giao lưu đầu tiên của Nick tại Việt Nam

16:46 |


19h ngày 22 tháng 5, ngay khi đặt chân đến Việt Nam, Nick Vujicic – chàng trai không tay không chân đã có buổi giao lưu đầu tiên với khán giả và người hâm mộ TP.HCM tại Trung tâm Hội nghị White Palace (194 Hoàng Văn Thụ, P.9, Q.Phú Nhuận)


Read more…

Nick Vujicic với chương trình đầu tiên Chào Việt Nam - Hãy Sống Cho Đi Điều Ý Nghĩa

16:29 |
19h ngày 22 tháng 5, ngay khi đặt chân đến Việt Nam, Nick Vujicic – chàng trai không tay không chân đã có buổi giao lưu đầu tiên với khán giả và người hâm mộ TP.HCM tại Trung tâm Hội nghị White Palace (194 Hoàng Văn Thụ, P.9, Q.Phú Nhuận)




Chương trình “Chào Việt Nam – Hãy sống cho điều ý nghĩa hơn”


Ca sĩ Võ Hạ Trâm hát Bonjour Việt Nam mở màn cho đêm giao lưu.

MC Diễm Quỳnh bế dịch giả Bích Lan lên sân khấu để cùng đón chào Nick. Sau khi Bích Lan hô to "Nick, welcome to Việt Nam" thì Nick xuất hiện từ dưới khán đài trong tiếng vỗ tay của khán giả

Dịch giả Bích Lan đã thực sự rất xúc động khi được gặp gỡ Nick

Anh chàng đặc biệt này luôn truyền cho khán giả cảm giác thích thú từ giọng nói và ánh mắt đầy lạc quan của anh


Nick nhỏ bé đến nổi anh phải đứng trên một chiếc bàn để mọi người có thể nhìn rõ anh, nhưng trong thân hình nhỏ bé đó lại chứa đựng một nghị lực phi thường

Trong buổi giao lưu, thỉnh thoảng anh lại hỏi thông dịch viên một số từ Tiếng Việt, chẳng hạn như nói "Tôi yêu các bạn" bằng tiếng Việt ra sao

Anh cũng rất thích pha trò và gây cười cho khán giả bằng những mẫu chuyện vui rất thú vị của anh

Kết thúc phần diễn thuyết của Nick. Nghệ sĩ piano Trang Trịnh gửi tặng anh bài Something More từng được Nick thể hiện.


- Theo phapluattp.vn-

Lịnh trình của Nick trong chuỗi sự kiện ở tại Việt Nam
Ngày 22/5: “Hãy sống cho điều ý nghĩa hơn”
- Truyền hình trực tiếp trên VTV1, VTV6
- Thời gian: 19h30 - 22h ngày 22/5/2013
- Địa điểm: Hội trường White Palace (194 Hoàng Văn Thụ, Q. Phú Nhuận, TP.HCM)

Ngày 23/5: 
Sáng:
Nick giao lưu trò chuyện với doanh nhân, chủ đề: “Không bao giờ bỏ cuộc”

- Thời gian: 7h30-12h
- Địa điểm: Trung tâm Hội nghị White Palace (TP.HCM)
- Thành phần:
+ Doanh nhân thuộc các hiệp hội, câu lạc bộ
+ Lãnh đạo và quản lý cấp cao của các tập đoàn lớn
+ Báo chí tại TP.HCM
Chiều: Nick giao lưu với sinh viên các trường ĐH tại Hà Nội, chủ đề:“Đừng bao giờ từ bỏ khát vọng”
- Truyền hình trực tiếp trên VTV6
- Thời gian: 18h30-21h30
- Địa điểm: Sân vận động Mỹ Đình (Hà Nội)

Ngày 24/5: 
Sáng: Nick giao lưu với doanh nhân tại Hà Nội, chủ đề: “Không bao giờ bỏ cuộc”

- Thời gian: 7h30-12h
- Địa điểm: Trung tâm Hội nghị Quốc gia Mỹ Đình (Hà Nội)
- Thành phần:
+ Doanh nhân thuộc các hiệp hội, câu lạc bộ
+ Lãnh đạo và quản lý cấp cao của các tập đoàn lớn
+ Báo chí tại Hà Nội
Chiều: Nick giao lưu với trẻ em có hoàn cảnh đặc biệt tại Hà Nội, chủ đề: “Hãy sống như Nick”
- Thời gian: 13h00-16h30
- Địa điểm: Cung thể thao Quần Ngựa (Hà Nội)
- Thành phần: 5.000 trẻ em có hoàn cảnh đặc biệt đến từ các mái ấm, nhà mở, trường giáo dưỡng khu vực Hà Nội.

 Ngày 25/5: 
Sáng: 
Gặp gỡ, giao lưu với trẻ em có hoàn cảnh đặc biệt tại Tp.HCM, chủ đề: “Hãy sống như Nick”

- Thời gian: 10h00-12h00
- Địa điểm: Nhà thi đấu Quân khu 7 (TP.HCM)
- Thành phần: 4.000 trẻ em có hoàn cảnh đặc biệt đến từ các mái ấm, nhà mở, trường giáo dưỡng khu vực TP.HCM
Chiều: Giao lưu với sinh viên các trường ĐH tại TP.HCM, chủ đề: “Đừng bao giờ từ bỏ khát vọng”
- Thời gian: 18h-21h
- Địa điểm: Sân vận động Thống nhất (TP.HCM)
Ngày 26/5: Nick rời Việt Nam
Read more…

Cách cài đặt giao thức SSH và thay đổi mật khẩu trên iOS

11:16 |
Bài viết này sẽ hướng dẫn bạn đọc cách thiết lập nhanh giao thức SSH trên thiết bị và sử dụng máy tính kết nối với thiết bị thông qua giao thức SSH.

Việc chuyển các tập tin dữ liệu không dây giữa thiết bị iOS và máy tính không đơn giản như thực hiện trên Android. Nếu bạn có 1 thiết bị đã Jailbreak như iPhone, iPad hoặc iPod Touch bạn có thể sử dụng giao thức truyền tải Secure Shell (SSH).

Quá trình này đòi hỏi bạn phải thiết lập 1 đường truyền SSH trên thiết bị iOS và từ đó bạn sử dụng một dịch vụ SSH client khác trên máy tính để kết nối với thiết bị thông qua đường truyền đó. Bài viết này sẽ hướng dẫn bạn cách thiết lập nhanh giao thức SSH trên thiết bị và sử dụng máy tính kết nối với thiết bị thông qua giao thức SSH.
Giao thức SSH
Thay đổi thiết lập mật khẩu mặc định của SSH
Mật khẩu SSH khá đơn giản "alpine". Hầu hết người sử dụng SSH không thay đổi mật khẩu mặc định, điều này hết sức nguy hiểm vì có thể gây tổn thương cho thiết bị nếu như bị truy cập trái phép. Vì thế bước đầu tiên bạn nên thay đổi mật khẩu mặc định này.

Bước 1: Tìm và cài đặt ứng dụng "Mobile Terminal" trên Cydia.
Giao thức SHH
Bước 2: Nhấn vào biểu tượng Mobile Terminal trên màn hình "Springboard".

Bước 3: Nhập vào dòng lệnh "su root" để được quyền truy cập vào root. Màn hình sẽ yêu cầu bạn nhập mật khẩu, hãy nhập "alpine".

Bước 4: Nhập dòng lệnh "passwd" và nhập vào mật khẩu mới cho SSH.
Thế là bạn đã thiết lập xong mật khẩu mới cho SSH.

Cài đặt SSH và tạo kết nối giữa thiết bị với máy tính
Yêu cầu:
- Thiết bị đã được Jailbreak và cài đặt Cydia.

- Tải về và cài đặt ứng dụng SSH client trên máy tính, ở đây người viết sử dụng WinSCP trên Windows. Còn người dùng MacOS có thể sử dụng PuTTY.

- Thiết bị và máy tính sẽ kết nối với nhau thông qua kết nối Wifi.

Thực hiện:
Bước 1: Khởi động ứng dụng Cydia trên thiết bị.

Bước 2: Tìm và tải ứng dụng "OpenSSH".
Bước 3: Sau khi cài đặt xong OpenSSH, thoát ra màn hình Springboard, bạn tìm đến Settings > WiFi. Bạn tiến hành kết nối thiết bị với đường truyền Wifi có sẵn.

Bước 4: Hãy nhấn vào nút mũi tên màu xanh bên cạnh tên kết nối Wifi và ghi lại địa chỉ IP của máy.
Bước 5: Khởi động ứng dụng SSH client trên máy tính, nhấn chọn "Secure Shell File Transfer Protocol (SFTP)" và nhấn chọn thiết lập "File Protocol". Sau đó bạn hãy nhập địa chỉ IP mà mình đã ghi lại ở bước 4 vào "Host name".

Bước 6: Nhập "root" vào ô "username" và mật khẩu mà bạn đã thiết lập trước đó vào ô "password". Phần "Port Number" bạn hãy nhập vào số "22".

Bước 7: Thế là các bước thiết lập kết nối đã xong, bây giờ hãy nhấn "Login" để tiến hành kết nối thiết bị với máy tính.

Quá trình kết nối có thể mất từ 5-10 giây. Bây giờ bạn có thể dễ dàng thao tác dữ liệu qua lại trên thiết bị và máy tính.

Read more…

Câu chuyện từ cuộc sống!!

10:30 |
Câu truyện mà các bạn sắp đọc do một bạn trai tên Tú hiện đang học K57A-TKNT viết. Là 1 người con trai nhưng Tú lại có nhiều cảm xúc và đam mê với viết truyện, Tú đã viết lên những câu truyện rất đỗi đời thường nhưng lại mang nhiều ý nghĩa thực cho người đọc. Dù là nó không có thật trong cuộc sống nhưng nó cũng đủ để phán ánh tình trạng của một số các bạn sinh viên bây giờ, nhất là các bạn tân sinh viên, mới bước chân vào cuộc sống tự lập, chưa định hình được đúng sai, suy nghĩ còn non nớt, cách sống buông thả nên rất dễ sa vào các cạm bẫy ngoài xã hội.


Các bạn hãy cùng đọc và cảm nhận theo suy nghĩ của mình nhé!

Nó sinh ra trong một gia đình nghèo,huyện Thái Thuỵ-Thái Bình.Gia đình nó là làm nông,cuộc sống đồng ruộng vất vả.Nó là con trưởng,dưới nó có 2 đứa em gái đứa lớn học lớp 10 và đứa nhỏ năm nay vào lớp 7.Gia đình tuy khó khăn nhưng ba mẹ nó vẫn cố gắng hết sức lo cho anh em nó được học hành đến nơi đến chốn. Bù lại vào đó nó là niềm động viên tinh thần hết sức to lớn tới bố mẹ,trong 3 năm học cấp 3 nó luôn là một trong những học sinh xuất sắc của trường,thời gian cho việc học ít nhưng nó luôn cố gắng.Năm cuối cấp nó sẽ phải quyết định con đường nó đi trong 2 kì thi sắp tới,kì thi tốt nghiệp với khả năng của nó,nó rất tự tin.Thời gian nó dành tất cả để ôn thi đại học.Bác Hoàng,bạn thân với ba nó đã hướng nó thi trường Lâm Nghiệp ngành quản lý đất đai,bác làm ở huyện,hứa sẽ xin nó một công việc ổn định sau khi ra trường với ngành này.Nó thích đại học luật hơn,nó muốn trở thành một luật sư thế nhưng theo ý gia đình dự tính sau khi ra trường,một công việc ổn định như bác Hoàng nói.Và thế là nó thi ĐH Lâm Nghiệp,trường ở T.T Xuân Mai-Chương Mỹ,một huyện nằm chính giữa rìa phía tây nam Hà Nội.Tới khi có giấy báo trúng tuyển Đại học thì cả nhà nó vừa mừng vừa lo,mừng vì nó đã đạt được thành quả bao lâu nay,lo vì ba mẹ sẽ phải vất vả nuôi nó học đại học,mẹ không bày tỏ ra bên ngoài điều gì ngoài sự vui mừng,tự hào về nó nhưng nó tự biết và hiểu rằng nhà nó nghèo,giờ đi học đại học thì bao nhiêu thứ tiền đổ dồn vào ba mẹ,tiền học phí,tiền thuê trọ,tiền chi tiêu ăn uống...mới tính đến đó thôi nó đã thấy thương ba mẹ,nó không muốn đi học nữa,nó muốn đi làm để nuôi bố,nuôi mẹ,nuôi các em nó ăn học.

Vừa đề cập đến vấn đề đó,mẹ đã hét thẳng vào mặt nó "Quân!Ba mẹ đã cố gắng nuôi mày ăn học,giờ là thành quả lớn nhất mày đạt được thì mày lại muốn bỏ là sao? Ba mẹ sẽ nuôi được mày đi học đại học! có đói có rách cũng không để mày bỏ dở giữa chừng! Mày mà không đi học tiếp thì bao giờ cho nhà mình hết nghèo,hết khổ?" – Mẹ nói những câu cuối cùng trong tiếng nấc nghẹn lòng...

Và thế là nó lên đường đi học đại học!

Ngày lên trường nhập học nó chỉ có một mình cùng với đống đồ đạc chuẩn bị mang theo,bước chân xuống cổng trường,ngôi trường mà nó sẽ học trong 4 năm sắp tới.Nó nhìn 1 lượt,hôm đi thi nó cũng chẳng để ý,chỉ chăm chú vào bài làm,khi xong cũng tính đi tính lại,,,giờ mới thấy trường rộng và đẹp,cây cối mát mẻ.Sau một hồi lâu,nó tìm G6,nơi làm thủ tục nhập học.nhìn vào sơ đồ trường trên tấm bảng,nó chẳng thể nào tìm ra.Phải hỏi mấy anh chị sinh viên tình nguyện chỉ đường nó mới đến được G6.Ngày hôm nay rất đông sinh viên nhập học,chen chúc mãi nó mới có số thứ tự làm thủ tục.

Xong xuôi thủ tục nó bước thật nhanh ra khỏi G6,ra ngoài không khí thoáng mát hẳn,gần tới cổng thì có tiếng gọi của một người con gái:

-"Bạn gì ơi!"

Nó nghe thấy nhưng vẫn bước đi tiếp vì ở nơi này thì làm gì có ai quen biết nó mà gọi.Nhưng tiếng gọi lại cất lên,lần này to rõ ràng hơn:

"Bạn gì mặc áo trắng ơi!"

Ngó nghiêng xung quanh làm gì có ai mặc áo trắng ngoài nó...Thế thì đúng là nó rồi! Nó quay người lại thấy một người con gái xinh xắn,mái tóc búi cao,đôi mắt to đen nở nụ cười và tiến lại với nó!

"Cậu gọi tớ à?" – Nó chỉ ngón tay vào mặt mình và hỏi.

"Thế chả gọi cậu thì ai! Cậu mới lên đây nhập học phải không?"

"Ừm.. đúng rồi! Nhưng có chuyện gì thế cậu?"

"Tại tớ thấy bộ dạng của cậu,đoán là người ở xa lên ! Tớ là người ở đây định giúp cậu thôi.Cậu tìm được phòng trọ chưa?"

"Tớ chưa cậu à ! Vừa đặt chân lên đây thì tớ vào trường làm thủ tục nên chưa kịp tìm"

"Vậy thế này đi ! Nhà bác tớ cho thuê trọ ngay gần đây,giá cả cũng hợp lý ! Nếu cậu không ngại thì ghé qua xem thế nào?"

Nó đứng thần người và không hiểu tại sao cô gái này lại muốn giúp nó lắp bắp:

"Cậu...là ai? Cậu...quen tớ à?"

"Ừ đúng rồi tớ quen cậu mà.Vừa quen xong.Tớ tên Linh còn cậu tên gì?"

"Tớ...tớ tên Quân"

"Vậy thì mình đi thôi,tớ dẫn cậu đi!" - Cô gái cười rạng rỡ và đầy tự tin.

Nó nghĩ bụng không khéo cô gái này có mưu đồ gì đó với nó chứ làm gì có người tự dưng đi giúp không công! Nhưng nó vẫn thử đi xem chỗ trọ,nếu không ổn hay giá cao thì thôi,nó cũng chẳng mất gì...

"Ừ! Cảm ơn cậu nhé!"

Nó và cô gái lạ lùng kia đi bộ,vừa đi vừa nói chuyện hỏi han nhau. Cô gái nói chuyện như thân thiết nó từ lâu lắm rồi,đầy tự tin không một chút e ngại... Đến nơi trọ cô gái hỏi người chủ phòng trọ(nó đoán đây là bác mà cô kể) mở phòng cho nó xem.Căn phòng không lớn lắm có giường,tủ và một cái bàn để sẵn...căn phòng sạch sẽ gọn gàng. Đây là một phòng trọ lý tưởng cho sinh viên – nó nghĩ….Và tiền thuê cũng hợp lí với nó vì không phải phòng khép kín,.. nó suy nghĩ một lúc và đồng ý.Cô gái tên Linh ra về,nó tiễn cô ra đến cổng và cảm ơn rối rít.Nó vừa quay người vào thì lại nghe tiếng gọi của cô:

"À à! Quân ơi!"

"Ơi cậu! Cậu để quên gì à?"

"Không...! Mà số điện thoại của cậu là gì để chúng mình tiện liên lạc"

"Ừm! Số tớ đây cậu nháy sang đi!"

"Rồi !! Cứ thế nhé.. chúng mình học cùng lớp nên còn gặp nhau nhiều!"

"Ơ...ơ...Thật à?"

"Thật chứ sao! Cậu xem giấy nhập học đi,cùng 57a Quản Lí Đất Đai thì chẳng cùng lớp thì gì.Thôi cậu sắp xếp đồ đạc rồi nghỉ ngơi đi.Tớ về đây" – Cô gái vẫy tay chào nó...

Nó ngơ ngơ vì toàn những chuyện lạ lùng đến với nó..một người con gái xinh xắn làm quen với nó,giúp nó tìm phòng trọ,và mọi thứ lạ hơn vì nó là thằng nhà quê,còn biết cùng lớp với nó nữa chứ,??? ...Dọn dẹp xong xuôi,ngay lập tức nó gọi điện thông báo với ba mẹ ở quê về tình hình nó ở trên này đã ổn,ba mẹ không phải lo lắng cho nó nữa.Vừa buông máy thì có tin nhắn từ Linh - cô gái nó vừa quen.

"Cậu dọn dẹp,sắp xếp đồ đạc xong chưa???"

"Tớ vừa dọn xong cậu à"

"Thế cậu ăn gì chưa vậy???"

"Tớ mải dọn đồ nên chưa kịp ăn,tớ chuẩn bị đi ăn đây"

"Hay quá!!! Tớ cũng chưa ăn gì,bọn mình cùng đi ăn đi,cậu ở phòng đợi tớ nhé!Tớ qua bây giờ đây!! !Hi"

Nó ngượng ngùng,lúng túng không biết phải trả lời như thế nào..Tiền mẹ đưa cho nó không nhiều nếu ăn tiêu phung phí thì tiền đâu mà học nữa..đi ăn chẳng nhẽ lại bắt cô gái đã giúp nó trả tiền...! Nó không nhắn tin lại và ngồi lặng im mong đó chỉ là tin nhắn đùa.Lát sau có tiếng mở cổng,tiếng bước chân lại gần phòng trọ của nó..khẽ gõ cửa!

"Quân ơi! Linh đây ... Đi thôi! Let's go !!!!"

"Ơ.. đây đây.. đợi tớ tí" - Giờ thì không thể chối nữa rồi,nó nghĩ.

Linh đứng chờ nó ngay trước cửa! Linh vẫn nở nụ cười rạng rỡ:

"Lâu thế"

"Tớ vừa thay quần áo! Xin lỗi đã để cậu phải đợi.. mình đi thôi!"

Trên đường đi nó và Linh trò chuyện vui vẻ.Linh nói cho nó biết con dốc này gọi là Dốc sinh viên,ở đây gần trường,an ninh cũng tốt nên sinh viên trọ rất đông.Nhà bác Linh cho thuê phòng lâu rồi,giá cả thì vừa phải và bác cũng dễ tính lắm.Nó nhìn xung quanh và tưởng tượng đường đi.Hình như chỗ kia còn có một cổng ra nữa thì phải..nó đang lơ ngơ thì Linh nói:

“ Nhìn gì thế Quân,ở kia là cổng phụ của trường đó,hôm nào rảnh tớ dẫn cậu đi quanh trường một vòng,không lại lạc thì buồn cười,,hjhj,”

Linh dừng lại ở quán bánh mì cạnh cổng còn nó vẫn mải bước tiếp.Linh nắm vào cổ tay nó kéo lại:

"Đây rồi Quân!Tớ thích ăn bánh mì!"

Nó sững người. Đây là lần đầu tiên có một người con gái nắm tay nó,nó cảm nhận được đôi tay mềm mại ấm áp từ Linh! Vui mừng vì Linh lại thích ăn bánh mì,may quá,phù hợp với túi tiền của nó.Giờ nó mới để ý kĩ khuôn mặt Linh,làn da Linh trắng không đen nhẻm vì cháy nắng như nó,khuôn mặt hiền,xinh xắn,đôi môi đánh son màu nhẹ càng làm cho Linh rạng rỡ khi cười,nụ cười có thể làm ngây ngất tất cả các chàng trai – nó thầm nghĩ.

"Quân sao mà nhìn tớ chằm chằm thế! Mặt tớ có nhọ à??"

"Không..không..không có gì"- Nó đỏ mặt quay sang một bên,không dám nhìn Linh nữa..

"Nhìn Quân đẹp trai lắm đấy biết không! Nhưng mà nhát như thỏ đế ý"

Nó càng đỏ mặt hơn khi Linh nói vậy

"Đấy đấy mặt lại đỏ hơn rồi kìa ..."

Hai người đi về,nó chỉ cắm mặt xuống đất mà đi,Linh nói nó nhát là không sai,từ bé đến lớn nó đã thân mật với người con gái nào đâu.Nó tiễn Linh về nhà,nhà Linh ngoài đường lớn gần ngã ba:

"Thôi đến nhà tớ rồi! Tớ vào nhé ,Quân về đi,,!"

Linh vẫy tay chào rồi nhanh chân bước vào nhà,ngôi nhà 3 tầng to lớn,mặt tiền rộng,trước của nhà có nhiều bồn cây bonsai tạo dáng tuyệt đẹp.
Nó tự hỏi bản thân "Tại sao một cô gái xinh đẹp,nhà giàu như Linh lại đi làm thân với thằng nhà quê nghèo túng như mình,người như Linh thì khó gì tìm bạn...???" Nó nghĩ vu vơ bước về xóm trọ.

Buổi chiều nó đi mua những đồ dùng cần thiết cho sinh hoạt hằng ngày,từ bếp,nồi,chậu,móc quần áo cho đến cốc nước,bàn chải.Bao nhiêu thứ,ở đây cái gì cũng đắt,may mà còn không phải trong nội thành nếu không còn đắt đỏ hơn nữa.Cơm tối xong.Nằm cố nhắm mắt để ngủ nhưng nó không tài nào ngủ nổi...những sự việc ngày hôm nay đúng là kỳ lạ...cô gái kỳ lạ... Còn việc Linh nói học cùng lớp với nó thì ai mà tin được,không thể trùng hợp đến thế...Nghĩ rồi nó thiếp vào giấc ngủ lúc nào chẳng biết.7h15p sáng,tiếng nhạc chuông điện thoại kêu thành từng hồi làm nó tỉnh giấc..ú ớ cầm điện thoại lên nghe:

"Aa...L..ô.."

"Trời ơi! Giờ này mà vẫn còn cái giọng ngái ngủ đấy nữa... dậy nhanh sắp vào giờ học rồi đấy"

Đó là cuộc gọi từ Linh.

"Hả..." Nó văng điện thoại luống cuống chuẩn bị quần áo,tuần đầu tiên là tuần học chính trị.nó cũng chỉ cần mang quyển vở...Chạy hộc mạng đến trường,đến cửa giảng đường G6,hai tay chống vào đầu gối thở dốc,vừa ngẩng mặt lên thì nó trố mắt nhìn.Linh đang ngồi ngay hàng ghế đầu vị trí lớp 57a-QLĐĐ mỉm cười với nó:

"Quân ngồi đây! Tớ dành chỗ cho cậu đấy!"

Các ánh mắt xung quanh đổ dồn vào nó,một cái thằng như nó lại được người con gái xinh đẹp như Linh để ý,dành chỗ cho đúng là lạ đời.Hầu như G6 chẳng chứa nổi hết tất cả sinh viên k57,nhiều bạn loay hoay mãi mới có chỗ người đúng vị trí lớp mình.quản lý đất đai và kế toán là 2 ngành nhiều lớp nhất.Nó gượng cười và bỏ đi hết những cái nhìn xung quanh tiến vào ngồi cạnh Linh,mặt đỏ ửng lên,tay gãi đầu:

"Cảm..cảm ơn cậu nhé!"

Cứ như vậy các giờ học, buổi học mau chóng trôi qua.

***

Mới vậy mà đã được 3 tháng kể từ lần đầu nó và Linh gặp nhau,3 tháng cũng là khoảng thời gian nó thầm yêu Linh từ những ngày đầu học chính trị,quân sự nhưng nó chẳng dám thể hiện,chỉ đơn giản vì nó nghèo.Bên ngoài nó và Linh là 2 người bạn thân thiết,gắn bó... Còn về học tập nó vẫn tiếp đà từ cấp 3 - là một sinh viên ưu tú của trường.Và đương nhiên nó cũng giúp đỡ được Linh nhiều trong việc học tập.Thỉnh thoảng Linh lại qua phòng trọ của nó nhờ giảng giúp nhiều bài mà Linh không hiểu.

Một buổi tối, Linh gọi cho nó.

"Alô"

"Quân à! Cậu có ở phòng trọ không ? Tớ qua nhé!"

"Tớ có! Bài tập hả Linh?"

Linh tắt máy ngay lập tức,chỉ vài phút sau Linh đã tới,mở cửa cho Linh...vẫn là hình ảnh Linh như mọi khi nhưng có cái gì đó biểu hiện không rõ ràng lắm,nó có cảm giác như Linh đang lo lắng về điều gì...

"Linh à! Cậu vào đi."

"Tớ...tớ..."- Linh lặng lẽ bước vào phòng và ấp úng.

"Cậu có chuyện gì à? Cậu kể tớ nghe đi!!!"

"Chỉ là...là..."

"Là sao...Cậu cứ nói đi tớ giữ bí mật cho! Biết đâu cậu nói tớ lại giúp được cậu"

"Thực ra tớ muốn nói là Tớ yêu Quân,,,Tớ thấy thích Quân ngay từ khi mới gặp lần đầu... - Linh ngập ngừng - Lâu nay tớ không dám nói là vì tớ sợ ảnh hưởng tới việc học của cậu, nhưng giờ tớ không thể giữ trong lòng lâu hơn được nữa... Cả ngày hôm nay tớ đã nghĩ rất nhiều và lúc này tớ phải nói ra điều đó" - Mặt Linh đỏ bừng.

... – Nó Đứng im như trời trồng.

"Tớ yêu cậu! Cậu nghe rõ chưa?"

Nó đơ người lại như bị hóa đá 

"Cậu yêu tớ không Quân?"- Câu nói của Linh như phát ra từ đáy lòng... Linh giương đôi mắt to đen láy nhìn nó như chờ đợi.

"Tớ không xứng Linh à! Tớ trước giờ vẫn là thằng nhà quê,tớ đâu có gì! Cậu là cô gái tốt nên sẽ có nhiều người ngoài kia sẵn sàng yêu cậu ... "

"Nhưng tớ yêu cậu! Quân! Cậu trả lời tớ được không? Cậu có chút tinh cảm nào dành cho tớ không?"

"Yêu tớ cậu sẽ chỉ khổ thôi! Cậu hãy tìm một ai khác được không?"

"Không... tớ không cần biết! Cậu... có yêu tớ không... Cậu trả lời đi...!" – Linh nói trong tiếng nghẹn ngào,hai khóe mắt linh hoen đỏ từ khi nào giờ đã khẽ rơi những giọt nước mắt

"Tớ...yêu Linh! Nhưng tớ không xứng với người con gái như Linh,những người con trai ngoài kia hơn tớ về mọi mặt" – Nó nói mà gần như hét...

"Vậy xin Quân đừng nói lời nào nữa" – Linh ôm chầm lấy nó,tựa vào ngực nó và khóc.

"Em...không cần gì từ anh! Ngoài tình cảm!"

Nó nghẹn lòng vì tình cảm của Linh dành cho nó mà nó không hề hay biết. Nó yêu Linh nhưng lâu nay nó không dám nói ra.Nó tưởng như không bao giờ có cơ hội để nói.Nó tự biết thân phận của mình,nó nghĩ nó không xứng đáng với người con gái đẹp về mọi mặt như Linh...nhưng bây giờ đôi tay nó như bị con tim điều khiển bởi bao nhiêu tình cảm bị dồn nén,tự nhốt bấy lâu nay.Nó dang đôi tay ôm lấy Linh...lần đầu tiên trong cuộc đời nó cảm nhận được tình yêu...mặc dù những lo toan vẫn còn nặng trĩu...




Chuyện nó và Linh yêu nhau làm tất cả mọi người xung quanh đều phải ngạc nhiên,đặc biệt là một cô gái như Linh lại yêu một thằng khố rách áo ôm như nó.

"Nó có cái quái gì mà Linh lại yêu nó..."- Đó là câu hỏi mà nhiều bạn của Linh tự đặt ra.

Nó loáng thoáng nghe từ những đứa bạn trong lớp,nó thực sự thấy xấu hổ,nó chẳng thể nói lại hay phản ứng,mọi người nói đâu có sai! Linh chắc hẳn cũng biết nhưng cô chẳng thèm bận tâm.Một lần đến G1 bao nhiêu con mắt dồn về nó chỉ trỏ,làm nó như người có lỗi vậy.Linh luôn quan tâm nó,yêu nó,chẳng đòi hỏi ở nó điều gì.Nó tin rằng sau này khi ra trường nó sẽ tìm được công việc ổn định,có thể ngẩng mặt lên và dành mọi điều tốt đẹp nhất cho Linh... Nhưng đây mới là năm thứ nhất,còn hơn 3 năm nữa nó mới có thể thực hiện cái giấc mơ đó,liệu Linh có còn bên nó,còn yêu nó như bây giờ,lòng nó như bị cào xé!

Nó sợ ngay ngày mai thôi Linh sẽ không còn yêu nó thì xung quanh nó nơi này sẽ không còn một ai thân thiết,không người thân,không bạn bè và không....Mới nghĩ đến đó nó đã thấy chạnh lòng.Nó sẽ đi tìm một công việc có thể làm thêm ngoài giờ học để có thể kiếm được tiền! Để không còn phải phụ thuộc vào khoản tiền mà mẹ nó gửi lên từ quê nữa.

"Cô lên! Cố lên!" Nó lẩm bẩm như đầy quyết tâm.

Nhưng tìm một công việc phù hợp không phải là dễ,nó hỏi xin việc bưng bê dọn dẹp trong các quán ăn,nhà hàng nhưng chỗ nào cũng đều đủ người làm rồi,tìm việc không đơn giản như nó nghĩ.Giá như có người giúp đỡ nó trong chuyện này."Hay là nhờ Linh,Linh là người ở đây chắc chắn sẽ giúp được nó." Nhưng mà...không...nó sẽ không nhờ Linh...sẽ xấu hổ lắm.Linh giúp nó bao nhiêu chuyện rồi chẳng nhẽ đến chuyện này cũng nhờ Linh giúp.

"Thôi bao giờ kiếm được việc thì cho Linh biết sau" – Nó lẩm bẩm nói một mình.

Nó suy nghĩ hồi lâu,chợt nhớ đến thằng Quyết học lớp B.. là người Xuân Mai.Quyết thỉnh thoảng hay nhờ nó giải hộ bài,,nó học và thi với Quyết nhiều môn,Quyết lười học,cùng vần Q nên khi thi giữa kì nó và Quyết ngồi cạnh nhau,nó thường cho Quyết xem bài.Có thể Quyết sẽ giúp được nó?" - như là phát hiện ra điều gì to lớn,nó mừng rỡ mà muốn ngày mai mau đến để nó có thể gặp và nhờ Quyết.Hôm sau học hóa đại cương tiết 3,4,5 cùng Quyết,nó chạy thật nhanh đến trường,thoáng từ cổng phụ vào,nó đã thấy Quyết đang ngồi ghế đá hút thuốc,nó tiến lại gần:

"Hôm nay ông đi học sớm thế ?"

"Ừ! Hôm nào chả thế đi sớm ngồi hút thuốc tí cho khuây khỏa đầu óc"- Nói dứt câu Quyết lại đưa điếu thuốc lên hít một hơi sâu khiến đầu thuốc cháy lên đỏ lừ.

"Tôi nhờ ông việc này được không? Chắc ông giúp được tôi đấy"- Nó e ngại nói.

"Cứ nói đê! Phải biết chuyện gì tôi mới giúp được chứ.Giờ bảo giúp được xong ông bảo tôi đi đưa thuốc phiện hộ để tôi chết à!" – Quyết cười,nó ngạc nhiên vì câu nói của Quyết.

"Không..không tôi.. định nhờ ông tìm hộ tôi việc làm thêm thôi,tôi muốn kiếm thêm ít tiền... tại ở đây tôi chẳng quen ai,ông là người ở đây,quen biết nhiều người có thể giúp được nên tôi mới nhờ tới ông.."

"Sao không nhờ cái Linh đó,,nó cũng là người ở đây,tìm một công việc cho ông làm thêm đâu có gì là khó với nó..sao ông không nhờ" –Quyết cười nhếch mép như đá đểu nó.

"Nhiều cái nó khó ông à! ông giúp tôi được không?.Tôi đi tìm việc mà ở đâu cũng không cần thêm người nữa."

"Cũng có đấy nhưng việc này không biết ông làm nổi không... việc này phải kín"- Quyết nói giọng như chuyện hệ trọng lắm.

"Việc gì?ông nói đi"

"Trông sới bạc !...nghĩa là ông chỉ việc ngồi quán nước gần xới để ý nhưng người xung quanh,trông chừng xem có người lạ hay công an quanh quẩn,lởn vởn không... Nếu có gì lạ thì thông báo cho tôi là được" – Quyết nói nhỏ nhưng có vẻ rất nghiêm túc,những câu nói của Quyết làm nó đờ người.Nó nghĩ Quyết là một dân giang hồ thực sự.Bề ngoài Quyết là đứa ít nói,quần áo,đầu tóc lúc nào cũng bóng mượt,mồm luôn ngoe nguẩy ngậm điếu thuốc,nó nghĩ Quyết là một công tử nhà giàu ăn chơi chứ không ngờ Quyết lại là một con bạc.

"Tôi...tôi không dám đâu.. nhỡ có chuyện gì thì..." nó run sợ nói

"Chuyện gì là chuyện gì? Công việc nhẹ nhàng chỉ việc ngồi uống trà đá với Alô thôi mà cũng sợ.Chẳng qua là có thằng làm chân trông sới vừa mới nghỉ nên mới có chỗ,không thì chẳng lấy đâu ra mà có việc dễ kiếm tiền thế,lương 200k/đêm từ 8h tối đến 4 giờ sáng. Chừng ấy đủ cho thằng như ông tiêu nhòe!"

Đúng là công việc này là phạm pháp,nhưng 200k/đêm mà chỉ việc ngồi uống nước và quan sát thì đúng là quá cuốn hút nó,số tiền ấy nó có thể chi tiêu cho nhiều thứ mà không cần tiền trợ cấp từ mẹ nó nữa... nhưng...nhưng... " - Nó đăm chiêu suy nghĩ!

"Thế là có làm không để còn biết,ông không làm thì cũng có người khác làm thôi tôi đâu có nhất thiết... ông đang nhờ tôi chứ có phải tôi nhờ ông đâu!" – Giọng Quyết cứng rắn làm nó quyết định trong thoáng chốc. "Không làm thì có người làm mất, lúc đấy tiếc cũng không kịp"- Nó nghĩ.

"Được! Thế bao giờ bắt đầu làm?"

"Tối nay tầm 7h30 ra quán nước đầu ngõ 3 Tổ 2 –xong alô tôi ra luôn,còn nhiều điều phải dặn ông,số điện thoại tôi đây ông nháy sang để tôi lưu,số lạ là tôi không nghe đâu"

Nó nhanh chóng ấn phím và nháy sang số của Quyết.

"Tôi nháy rồi đấy ! Cảm ơn ông nhiều nhé!"

"Ừ! Nhưng nhớ là phải giữ kín đấy,không nói với bất kì ai,ông để lộ là sẽ có nhiều chuyện xảy ra với ông đấy" - Giọng Quyết hùng hồn.

"Ừ ừ tôi biết rồi! Tôi không để ai biết đâu"

"Ừ! Liệu liệu mà tính".

"Cảm ơn ông nhiều nhá! tôi đi trước đây!"

"Ừ tối gặp lại" – Quyết lại cười nhếch mép.

Ngồi trong giờ học mà đầu óc nó cứ để đâu đâu,nó không biết việc nó vừa làm là đúng hay sai nữa,nhỡ có chuyện gì xảy ra thì... Nhưng nó cần tiền,nó không sống như thế này mãi được. Đến khi Linh vỗ vai nó thì nó mới ngớ người:

"Này này!Tình yêu! Sao mặt đờ ra thế,nói chuyện chả thèm nói lại...?" - Giọng Linh trách móc và khuôn mặt tỏ ra khó hiểu.

"Tại...tại anh hôm qua ngủ muộn nên hôm nay hơi mệt ý mà." – Nó cười ngượng.

"Hôm qua em nhắn tin với anh đến 10h anh đã ngủ rồi còn đâu." - Khuôn mặt Linh càng tỏ ra khó hiểu..

"Nửa đêm anh mới bị mất giấc." – Nó vẫn cố gượng cười.

"À à ... hay là nói dối mà thật ra thì bận đi chơi với em nào?" – Linh cười cười trêu chọc.

"Không không,anh bị mất ngủ thật" – Nó đỏ mặt làm Linh cười phá lên trong G5 khiến mọi người xung quanh phải nhìn vào cả hai người.

"Đúng thật là ngốc! Ngốc vừa thôi chứ " – Linh cười khúc khích.

"Thôi thôi suỵt suỵt mọi người đang nhìn em kia kìa..." - Nó khẽ nói thầm thì.

"Không phải đâu... Mọi người cười anh ngốc đấy .."

Nó ngượng ngùng câm như hến.Khả năng " hùng biện" của nó kém quá,nó đưa mắt nhìn Linh cười.

"Em cười xinh lắm!"

***

Đúng 7h30 nó có mặt tại quán nước Quyết bảo,sau cú điện thoại chỉ sau ít phút Quyết đã có mặt. Qua vài câu chào hỏi xã giao ban đầu cả 2 bắt đầu đi vào vấn đề chính,Quyết giải thích rõ ràng công việc của nó,đây là sới bạc của ông anh họ Quyết mở và Quyết cũng tham gia đánh bạc.Quyết tường tận chỉ nhà:

“Nhìn thấy căn nhà 3 tầng màu xanh kia không,sới ở cả trên tầng 2 và tầng 3.Hàng tối ông ngồi đây,chị bán nước cũng là người được thuê rồi,nhưng cần thêm người cho chắc.Khoảng 11h sẽ có dân phòng đi kiểm tra,lúc đó quán cũng dẹp.Ông chuyển sang chỗ cây bàng cạnh đường vào ngõ cho sinh viên trọ đó-Quyết vừa nói vừa chỉ tay cho nó biết.Ở đó có sẵn ghế và chiếu rồi.Mệt cũng phải tập trung quan sát đấy,yên tâm không sợ thiệt đâu.”

Nó nghe tỉ mỉ lời Quyết dặn.Buổi tối đó nó ngồi tại quán nước đầu ngõ,đến 11h nó chuyển sang gốc bàng,theo lời Quyết nói ngoài nó ra còn có 4 người khác làm công việc này và mỗi người một chốt ở các hướng.Mắt nó luôn lia lác đảo khu vực xung quanh xem có gì khác thường không.Linh nhắn tin đến thì nó nhắn lại với nội dung "Anh hôm nay hơi mệt anh ngủ trước nhé,mai ra lớp mình nói chuyện sau".

Cứ thế cuối cùng cũng hết thời gian hoạt động,một người đàn ông tiến đến gốc cây bàng cạnh nó.

"Mày là Quân bạn của thằng Quyết đúng không?"

"Đây là tiền công anh đưa trước cho mày một tháng,nên nhớ phải làm đều,nghỉ việc gấp cũng phải báo trước và không để ai biết" – Người đàn ông nhấn mạnh và đưa xấp tiền cho nó,không quên dặn thêm "Mày nhớ giữ kín đấy,làm tốt bọn anh không để mày thiệt đâu! Xong việc hôm nay rồi mày về mà nghỉ ngơi đi"

"Vầng! Em cảm ơn anh"

Người đàn ông lạnh lùng đi bộ vào phía trong ngõ.Nó cầm xấp tiền trong tay,tay nó run run lên vì từ bé đến lớn nó chưa bao giờ cầm nhiều tiền thế này.Nó đếm...1tr...2tr...5tr...6tr nó thấy vui như muốn điên lên,đúng là đồng tiền có sức cám dỗ.Nó cất tiền cẩn thận,nhét sâu vào trong túi quần,...

Những ngày tiếp theo cũng như vậy,đêm nó đi "làm" còn ngày nó ra lớp với bộ dạng mệt mỏi,gật gù trong giờ,Linh hỏi han nó cũng chẳng hề nói là nó đi đâu làm gì.nó chỉ vẽ lý do là gần đây nó không được khỏe,ậm ừ cho xong chuyện.Nó và Linh dần dần xa nhau vì ngày đi học thì nó như vậy còn tối về thì lao đầu ngay đi trông sới thời gian đâu mà trò chuyện,gọi điện,hò hẹn với Linh nữa ...

Trước đây nó luôn sợ một ngày nào đó Linh lạnh nhạt với nó nhưng giờ nó không ngờ nó là người làm như vậy với Linh.Nó đâu có để ý đến Linh như trước nữa,Linh không còn cười như xưa,nụ cười mà trước đây nó đã từng nhận xét "nụ cười rạng rỡ có thể làm ngây ngất tất cả các chàng trai" Linh thực sự buồn... buồn vì nó .. nó đang xa dần Linh.Linh không biết làm cách nào để cho nó có thể trở lại như xưa.Linh hỏi nó đâu có nói,gặng hỏi thì nó tỏ ra khó chịu ...và dù có chuyện gì thì nó cũng phải nói cho Linh nghe,cho Linh hiểu chứ ... nó làm Linh thất vọng.Còn về nó thì nó nghĩ giờ phải làm mà kiếm tiền,mà ngẩng cao đầu sống, không ai dám giễu cợt tình yêu của nó nữa,không còn là "đỉa bò chân hạc" nó sẽ kiếm tiền để tự chi trả cho cuộc sống của mình ở trên này,ba mẹ nó không còn vất vả nữa.

Thấm thoát thời gian trôi qua nó ngập trong giấc mộng kiếm tiền,đồng tiền làm mờ mắt nó. Giờ nó không còn là một thằng trông sới nữa mà là một con bạc...

Với khả năng tính toán, thống kê và sự nhanh nhẹn,nó đã được tiến cử làm con bạc bịp đánh thuê cho chủ sới.Nó không còn để ý gì xung quanh nữa...kể cả Linh.

Nếu trước thì thỉnh thoảng vẫn vẫn nhắn tin,gọi điện cho Linh thì bây giờ thì dừng hẳn,Linh gọi toàn vào lúc nó đang "bận" nên nó thay luôn sim.Nó thường xuyên nghỉ học không lý do,ngủ khách sạn... Con người nó đã thay đổi hoàn.Giờ nó không còn là thằng nhà quê với "chiếc áo trắng ngả mầu, chiếc quần vải, đôi dép quai hậu cũ nát" nữa rồi mà bây giờ nó như một tay chơi có hạng.Nó chẳng còn chú tâm vào sách vở nữa,sắp kiểm tra cuối kì nhưng nó bỏ bê hết.bao nhiêu tiết nó nghỉ học,kì này nó học 18 tín.Một thời gian không biết quyển sách quyển vở là gì,nó sẽ làm bài được bao nhiêu điểm đây???

Hôm nay nó tới bưu điện gửi hơn nửa số tiền nó kiếm được từ việc đánh bạc về cho gia đình ở quê với nội dung "Đây là số tiền do con đạt thành tích tốt trong học tập nên nhà trường thưởng! Bố mẹ dùng số tiền để sửa sang nhà cửa và lo cho các em nhé!",còn số còn lại nó để làm "vốn".
Vừa bước ra ngoài cửa bưu điện nó ngỡ ngàng,giật mình khi nhìn thấy Linh,Linh ngồi sau một chàng trai bóng bảy trên chiếc xe SH,mái tóc thường búi cao nay đã xõa ra và bay phấp phới trong gió,nó như con thú điên,cơn tức giận bùng lên trong nó,nó cất tiếng gọi như dồn tất cả sức lực

"Linhhhhhh..."

Linh ngoái đầu lại nhìn nó với ánh mắt buồn rồi quay đi,có vẻ gì đó u buồn từ đôi mắt của Linh mà nó không thể diễn tả được.Người nó ngẩn ngơ như không có hồn,nó không ngờ Linh lại làm như vậy với nó.


Nó tức giận đến tột cùng,phi thẳng về dốc sinh viên,về phòng nó để lấy chút đồ mang ra nơi phòng trọ mới tiện nghi hơn,hơn tháng nay nó đã không đặt chân trở về nơi này,mở cửa phòng ra,bày trước mắt nó là hàng chục lá thư nằm dưới đất,ngay sát cửa chắc là do ai đó đã nhét qua khe cửa.Cầm những lá thư lên nó đọc người như chết lặng,cái cảm giác này còn hơn cả khi thấy Linh đi cùng một người khác,nó cầm đọc lá thư này sang lá thư khác và... tất cả đều là thư của Linh gửi cho nó...

"Anh đi đâu vậy? Anh có biết em lo cho anh lắm không? Sao anh không đi học? Không cả về phòng nữa... anh giấu em điều gì à?"...

"Em không thể liên lạc được với anh... Em xin anh... anh đừng giấu em... Em đã làm sai gì??? Em xin lỗi..."

"Anh đang ở đâu! Sao anh lại đối xử với em như thế này...đừng xa em...em yêu anh...đừng bỏ em.."...

Nó đọc thư,hai hàng nước mắt tuôn rơi,nó đã khóc,nó đã làm người yêu nó phải khổ,phải buồn vì nó.Nó bước ra cổng bác chủ nhà với giọng theo:

"Dạo này mày đi đâu thế Quân! Không cả về đây! Thời gian trước con bé Linh tối nào cũng ngồi đợi mày trước cửa phòng,nó khóc nhiều lắm,nó còn hỏi bác xem mày đi đâu,tao chẳng hiểu nổi chúng mày nữa."

Hình như có cái gì gõ vào đầu nó,vào tâm can nó.Hình như bao lâu nay nó chìm trong một giấc ngủ dài mà quên đi hết hiện tại,quên hết cả hạnh phúc thật sự của nó rồi.Linh yêu một người con trai khác quan tâm Linh,yêu thương Linh và không khiến Linh phải buồn,phải khóc là đương nhiên.Nó xách đồ đạc,gọi 1 chiếc taxi và phóng thẳng xuống dốc lao ra đường. 

~~~~~~The End~~~~~

Một kết thúc đủ để ta hiểu,cám ơn mọi người đã đọc hết câu chuyện. Hi vọng mỗi người sẽ có những cảm nghĩ khác nhau khi đọc nó...^^

Theo: Nguyen Kim Anh TapChiVFU.Com
Read more…

Code Popup under cho Web, blog - cửa sổ hiện sau trình duyệt

09:42 |
Code Popup cũng đã được mình giới thiệu 1 số Code Popup quảng cáo thông dụng nhất hiện nay và được nhiều bạn sử dụng.
- Dưới đây mình giới thiệu 1 dạng Popup nữa cũng được khá nhiều Webmaster sử dụng. Popup hiện cửa sổ sau trình duyệt Website, blog hiện tại của mình.
Popup under là hình thức quảng cáo Website nào đó, khi Website được đặt Popup xuất hiện phía sau trình duyệt Website đang truy cập
Lợi ích của Code Popup under:
- Kéo dài thời gian ở lại trang quảng cáo
- Gây ảnh hưởng ít đến người dùng
...
Hướng dẫn trên Blogger.
1. Vào bảng điều khiển Blogger - > Bố cục (Layout) -> Thêm tiện ích (Add a Widget) -> HTML/javascipt
2. Dán 1 trong 2 Code dưới đây vào tiện ích vừa thêm.
Code 1:

<script>
function popup() {
var url = "http://itviet360.com/";
window.open(url);
popWin = window.open(page,'popWin');
popWin.blur();
window.focus();
}
popup();
</script>


Code 2:

<script>

//Pop-under window- By JavaScript Kit
//Credit notice must stay intact for use
//Visit http://javascriptkit.com for this script

//specify page to pop-under
var popunder="http://itviet360.com/"

//specify popunder window features
//set 1 to enable a particular feature, 0 to disable
var winfeatures="width=800,height=510,scrollbars=1,resizable=1,toolbar=1,location=1,menubar=1,status=1,directories=0"

//Pop-under only once per browser session? (0=no, 1=yes)
//Specifying 0 will cause popunder to load every time page is loaded
var once_per_session=0

///No editing beyond here required/////

function get_cookie(Name) {
var search = Name + "="
var returnvalue = "";
if (document.cookie.length > 0) {
offset = document.cookie.indexOf(search)
if (offset != -1) { // if cookie exists
offset += search.length
// set index of beginning of value
end = document.cookie.indexOf(";", offset);
// set index of end of cookie value
if (end == -1)
end = document.cookie.length;
returnvalue=unescape(document.cookie.substring(offset, end))
}
}
return returnvalue;
}

function loadornot(){
if (get_cookie('popunder')==''){
loadpopunder()
document.cookie="popunder=yes"
}
}

function loadpopunder(){
win2=window.open(popunder,"",winfeatures)
win2.blur()
window.focus()
}

if (once_per_session==0)
loadpopunder()
else
loadornot()

</script>


- Hướng dẫn thêm trên Website, Blog có mã nguồn khác (hoàn toàn áp dụng được cho Blogger)
Các bạn chỉ cần dán 1 trong 2 đoạn code trên trước thẻ </head>

Chúc các bạn thành công!
Read more…

Truyện ngắn tình yêu lãng mạn nhất ;Đúng...em chỉ cần tiền

08:36 |
Một câu chuyện ngắn về tình yêu thật lãng mạn và gắn liền với thực tế. Truyện đưa chúng ta đến những cung bậc cảm xúc của tình yêu. Với những tình tiết hấp dẫn.

Truyện ngắn tình yêu lãng mạn nhất "Đúng...em chỉ cần tiền"


Truyện ngắn tình yêu lãng mạn nhất "Đúng...em chỉ cần tiền"

"Anh sẽ về, nhất định em phải đợi anh nhé."

Anh ôm chặt lấy cô vào lòng, hôn lên tóc cô và thì thầm nói.

Nép vào ngực anh, cô lặng lẽ gật đầu, bao nhiêu điều muốn nói nhưng không thể nói ra.

Nước mắt cô lăn dài trên má. Vậy là chỉ cần trời sáng, chỉ cần đồng hồ cất lên 9 tiếng chuông lạnh lùng, anh sẽ xa cô và chẳng để lại cho cô điều gì ngoài một chữ ‘đợi’.

Anh, con nhà giàu, đẹp trai, sự nghiệp sáng lạng được biết bao người ngưỡng mộ. Cô, chỉ là một đứa trẻ mồ côi, tứ cố vô thân không nơi nương tựa, tương lai của cô chỉ có thể dựa vào tấm bằng đại học còn chưa lấy được. Đơn nhiên chuyện tình của họ cũng như bao chuyện tình không môn đăng hộ đối khác. Gia đình anh, bạn bè anh phản đối và nhìn cô với ánh mắt khinh thường. Khinh thường một con nhỏ trèo cao không biết thân phận. Nhưng tình yêu có bao giờ chịu thua số phận, anh bất chấp tất cả để ở bên cô, sống với cô. Cô đã từng hạnh phúc, đã từng mơ và rồi giấc mơ ấy cũng tan vỡ. Bố mẹ anh dùng đủ mọi cách bắt anh ra nước ngoài, thậm chí là dùng cả sức khỏe và mạng sống của họ.

Anh đầu hàng số phận và ra đi. Cô không trách, cũng không thể trách điều gì cả, nếu giữa tình yêu và bố mẹ thứ anh chỉ có thể mất là tình yêu.

Nhìn bóng lưng anh đi xa dần, cô khuỵu xuống đất, nấc lên không thành tiếng. Chỗ dựa duy nhất của cô, người thân yêu duy nhất của cô đã đi. Giờ đây cô lại chỉ có một mình.
Truyện ngắn tình yêu lãng mạn nhất "Đúng...em chỉ cần tiền"


*** 4 năm, đối với một số người trôi qua thật nhanh, nhưng đối với anh đó là quãng thời gian dài dường như vô tận. Bốn năm, giờ đây anh đã có được tất cả những gì mà một con người thành đạt cần có. Nhưng tình yêu của anh thì đã mất và có thể mãi mãi không thể tìm lại được. Khi anh đi cô đã hứa sẽ đợi anh, vậy mà tất cả những gì cô có thể làm là bặt vô âm tín rồi chỉ sau 2 năm anh nghe tin cô lấy chồng. Một người chồng giàu có, lớn tuổi và có thể cho cô tất cả những gì cô muốn. Anh đã không muốn tin nhưng không thể liên lạc với cô để hỏi rõ mọi chuyện. Anh đau khổ, dằn vặt, chờ đợi, cho tới một ngày một tấm thiệp cưới được gởi tới cho anh và tên cô nghiễm nhiên nằm trên đó. Anh đã tin và bắt đầu chấp nhận. Giờ đây khi quay trở lại, mong ước duy nhất của anh là tìm cô để nhìn thấy cô thật sự hạnh phúc…. Và đó cũng là lần cuối anh muốn gặp cô.
***
Em chỉ cần tiền, girl buồn phiền ngồi khóc
Khi những chiếc lá đã bắt đầu ngả màu vàng, khi mà thời tiết đã bắt đầu trở lạnh, cô vội vã khoác lên mình chiếc áo ấm dày, với tay kéo chiếc mũ sụp xuống che đi gương mặt mình.

Cô nhanh tay vơ lấy những tờ tiền vươn vãi trên tấm gra giường nhàu nhĩ và bước vội ra khỏi khách sạn. Cô cứ cúi mặt đi, đi rất nhanh như để lẩn trốn ánh mắt dè bỉu của mọi người. Cũng có thể chẳng ai nhìn cô đâu, nhưng một khi đã sai trái thì cảm giác bị người khác khinh rẻ luôn bám theo mình. Vô tình, lúc cô bước đi, một người nhìn thấy cô và sửng sờ làm rơi chiếc cốc rượu.

Anh đứng phắt dậy, đẩy bàn và chạy theo bóng dáng người phụ nữ kia. Có thể cách ăn mặc, trang điểm lòe loẹt và chiếc mũ che đi gần hết khuôn mặt nhưng với anh, hình ảnh của cô đã in đậm trong kí ức nên không thể nào anh không nhận ra cô. Chạy nhưng điên cuồng về phía trước, anh thấy cô đứng lặng lẽ bên cột đèn đường, ánh đèn hắt lên người cô một cách mờ ảo. Anh định chạy tới níu lấy tay cô nhưng rồi một chiếc xe sang trọng trờ tới, cô bước lên xe một cách lạnh lùng và khi
chạy lướt qua anh, anh thấy người đàn ông trên xe bắt đầu nhào tới kéo áo cô như một con thú, điên cuồng. Chết lặng…. đây đâu phải là viễn cảnh anh từng nghĩ tới.
Người chồng của cô kia ư? hạnh phúc của cô là kia ư? vậy cô đến khách sạn để làm gì? Bao nhiêu câu hỏi dằn vặt anh, bao nhiêu nghi ngờ dồn nén trong anh bộc phát khiến anh không sao trả lời cho chính mình được. Cầm trên tay những tờ tiền xanh nhạt cô nhẹ nhàng vuốt thẳng nó một cách cẩn thận và
yêu chiều. Với một số người đây là đồng tiền bẩn thỉu nhưng với cô đây là tất cả những hi vọng cô có thể gom lại để mua lấy một hạnh phúc mong manh. Cầm xấp giấy được thám tử đưa cho mình, nhìn gương mặt cô hiện rõ trên tờ giấy phẳng
phiu đó…. Anh bỗng thấy lợm người, tờ giấy trắng trong tay, khuôn mặt tươi cười của cô khiến anh cảm thấy thật buồn nôn. Thì ra đây chính là con đường cô đã chọn, nhơ nhớp và đáng khinh làm sao.
Cô vẫn đứng lặng lẽ trên vỉa hè để chờ người khách tối nay. Chiếc váy đỏ nhẹ nhàng
ôm lấy cô làm cô thật nổi bật, vẻ nổi bật đó được đổi lại nhờ ánh mắt soi mói của người đi đường. Khẽ nhếch môi, chính cô còn khinh mình nữa là…. Nụ cười của cô chợt tắt ngấm khi nhìn người đang đứng trước mặt mình.

Anh nhìn cô bằng ánh mắt lạnh lẽo tăm tối nhất. Trong trí nhớ của cô anh luôn nhìn cô ấm áp và dường như hiểu ra mọi chuyện cô bất ngờ cười lớn, cười thật to nhưng đuôi mắt đã ươn ướt từ lúc nào. Nắm tay cô kéo lên xe, anh lái như điên tới một nơi vắng vẻ….

Sau giây phút yên lặng để anh và cô nhìn nhau, tìm ở nhau những điểm gì thay đổi sau từng ấy năm xa cách và thoáng giật mình khi cả hai cùng nhận ra rằng anh vẫn vậy nhưng cô đã thay đổi gần như hoàn toàn.
"Anh nghe nói em đã lấy chồng, vậy chồng em đâu?" anh lạnh lùng nhìn cô rồi cất giọng.

"Em thì nghe nói anh đã lấy vợ, vậy vợ anh đâu mà để anh đi tìm ‘gái’ thế này?" cô nheo mắt hỏi ngược lại anh. Anh sửng sờ nhìn cô. Trò đùa gì thế này?

Nhíu mày nhìn cô, anh không thể thốt lên một lời nào cả. Thì ra có những việc, mọi người sắp đặt thật là khéo, thật là hay…. Dù đó là hiểu lầm nhưng nhìn cô lúc này anh cũng không thể nào nguôi hận. Cứ cho là vì anh, cô cũng không nên biến mình thành loại người như hôm nay.

"Anh nhìn đủ chưa? Đủ rồi thì đưa em về lại chỗ cũ ngay đi…." Cô gắt lên. Đưa tay mở cửa xe.

"Tại sao?" mắt vẫn không nhìn cô, bàn tay siết chặt lấy vô lăng anh hỏi cô một cách
nặng nề, mệt mỏi.

"Em cần tiền…."

Tiền, tất cả chỉ vì đồng tiền thôi sao? Anh tức giận đưa tay lôi cô vào xe và nhấn ga lao đi.

Thoáng bàng hoàng nhìn anh, nhưng rồi cô nhanh chóng lấy lại vẻ mặt bất cần của mình.

Có gì đâu, khi bây giờ đã không còn đáng được yêu thương và tôn trọng.
Chiếc xe lao nhanh đến một khách sạn gần đó, anh lôi cô vào trong, nhận chìa khóa rồi lại kéo tay cô lôi lên phòng. Đẩy mạnh cô xuống giường, anh đưa tay đè cô xuống và hôn tới tấp vào môi cô. Nụ hôn mạnh bạo chứa đầy tức giận, đau khổ, không còn là những cữ chỉ âu yếm ngọt ngào như trước đây. Khi chiếc váy trượt xuống khỏi cơ thể, những vết bầm tím trên vai, ngực cô hiện lên rõ ràng dưới ánh đèn, anh ngừng lại. Cô bây giờ không còn là cô gái trong sáng chỉ thuộc về anh, cô bây giờ đã nhàu nhĩ cũ nát và héo úa đến mức đáng giận. Đẩy cô ra, anh đứng dậy nhặt chiếc áo sơ mi mặc vội vào người.

Trước khi quay đi, anh vung tay ném lên giường cho cô những tờ năm trăm ngàn mới tinh rồi bước vội ra khỏi phòng.

" Em cần tiền…. Chỉ cần tiền mà thôi…." Cô cười lên như điên dại, nhặt những đồng tiền anh vứt ra như nâng niu một thứ gì đó đáng quý nhưng rất tiếc là đã vỡ nát mất rồi.

***

Những ngày sau đó anh lao vào công việc.

Những ngày sau đó cô lại lao vào kiếm tiền.

Chỉ khi đêm về anh lặng lẽ ôm vào lòng khuôn mặt cô cách đây bốn năm, một khuôn mặt xinh đẹp, trong sạch. Chỉ khi đêm về, cô lại lê những bước chân nặng nề trên nền gạch bệnh viện, lặng lẽ ôm vào lòng hạnh phúc nhỏ nhoi của riêng cô bằng tấm thân nhơ nhuốc của mình. Và họ không gặp nhau, dù là vô tình hay cố ý.

***
Anh lái xe chậm rãi trên những con đường trước đây anh và cô cùng đi qua. Những kỉ niệm đẹp bỗng trở về nhưng không còn mang lại hơi ấm hạnh phúc, ngọt ngào mà dường như chỉ gợi lại những chua chát, đau thương. Thẩn thờ nhìn về phía bên kia đường, một cảnh tưởng đập vào mắt khiến anh khó chịu. Một người đàn bà to béo đang ra sức đánh chửi tới tấp vào mặt một cô gái trẻ. Một tay bà nắm tóc cô, tay kia ra sức kéo tay cô ra và tát mạnh vào mặt cô. Đúng. Cô gái đó chính là cô ấy, là người một thời anh yêu thương, ôm ấp. Những câu chửi rủa từ người đàn bà đó và từ những người xung quanh đập vào tai anh, nhức nhối.

" Con điếm, mày chết đi…. Dám bu bám theo chồng bà à…. Mày đúng là thứ cặn bã mà."

" Cái thứ này không đáng để cứu…." "Cặn bã…."

" Sao chúng nó còn chường mặt ra ngoài xã hội nhỉ…."

"Chỉ biết đổ lỗi cho hoàn cảnh…."
….

Anh bật cười, cái giá cho đồng tiền em kiếm được chỉ như vậy thôi đấy. Em thấy không, đến anh còn thấy khinh em nữa là người khác. Cúi đầu bật chìa khóa, anh không còn muốn can thiệp vào cuộc đời cô nữa rồi. Một tiếng hét chói tai vang lên, kéo sự chú ý của anh trở lại nơi cô đang đứng…. Cô lấy sức đẩy người đàn bà đó ra, nhưng lại bất ngờ bị bà ta đẩy ngược lại một cái thật mạnh. Cô bị đẩy ra đường, một chiếc ô tô bất ngờ lao tới không thể tránh kịp đã tông vào cô. Cô nằm đó, máu cứ không ngừng chảy, ướt đẫm mặt đường. Đẩy cửa xe thật mạnh anh chạy tới chỗ cô, đưa đôi tay run rẩy nâng cô dậy.

Anh nhìn cô đau đớn, nỗi đau đè nặng lồng ngực khiến việc gọi tên cô cũng thật khó khăn.

Cô nhìn anh, ánh mắt mờ đục, đưa tay quờ quạng như muốn tìm một thứ gì đó.

" Giúp em…. ………. Túi……. Xách ……" cô thều thào nhìn anh van nài.

Nhặt chiếc túi xách đưa cho cô, cô run rẩy mở túi xách, nhưng sức cô yếu quá rồi, đến chiếc khóa kéo cũng không thể mở được. Gỡ tay cô ra, anh cúi đầu mở túi, bên trong không có gì cả, ngoài một cuốn sổ cũ kĩ và ố vàng, một tấm ảnh chụp một đứa bé trai ngộ nghĩnh đang cười toe toét. Ấn cuốn sổ vào tay anh, cô ôm lấy tấm ảnh rồi khẽ mỉm cười.

"Giúp ……………. Em .............. cứu đứa….trẻ này….. được không?"

Không kịp nghe câu trả lời từ anh, mắt cô dần khép lại, đôi tay vẫn ôm chặt tấm ảnh vào lòng, môi mỉm cười. Nụ cười cuối cùng của một cuộc đời đầy nước mắt. Trời bắt đầu mưa nặng hạt và cô đã ra đi mãi mãi….

***

Nhiều khi anh cũng tự cảm thấy bản thân mình là một người lạnh lùng. Kể cả lúc nhìn thấy cô nằm trên vũng máu đỏ, đến lúc nhìn chiếc xe cứu thương chở xác cô đi tuyệt nhiên anh không rơi một giọt nước mắt. Ngồi lặng lẽ trong căn phòng quen thuộc của mình, chiếc áo sơ mi trắng anh mặc trên người vẫn loang lỗ những vệt máu của cô.

Đưa tay giở từng trang sổ, nét chữ nghiêng nghiêng quen thuộc, từng dòng, từng dòng, những tâm sự của cô chất chứa trong bốn năm hiện lên
trước mắt anh.

Ngày.... Tháng …. Năm…..

Hôm nay anh đi, em về lại căn nhà của chúng ta mà sao thấy trống vắng quá. Thật sự em không muốn như vậy chút nào, nhưng em vẫn
sẽ đợi. Em hứa chắc đấy!
Ngày…. Tháng…. Năm….
Lâu lắm rồi không nghe được tin tức gì từ anh vậy mà lúc nghe được lại là tin anh lấy vợ. Em thật sự hoang mang lắm, không biết có nên tin hay không đây? Nhưng anh yên tâm, em đã hứa sẽ đợi thì nhất định em sẽ đợi….

Ngày…. Tháng…. Năm….

Hôm nay em thấy khó chịu trong người quá, đã mấy ngày nay không thể ăn được gì cả.

Em nhớ anh, nếu anh ở đây anh sẽ chạy ngược chạy xuôi mua thuốc và thức ăn cho
em. Hạnh phúc chỉ như vậy thôi nhưng sao lại ngắn ngủi vậy hả anh?

Ngày…. Tháng…. Năm….

Em có thai rồi, đáng lẽ ra phải vui nhưng sao không thể cười nỗi,nước mắt cứ không
ngừng tuôn ra. Có con, nhưng em như vậy làm sao nuôi được con đây, làm sao báo cho anh biết đây…. Em bổng tủi thân, tủi thay cho cả con của mình….

Ngày…. Tháng…. Năm….

Bụng em ngày càng lớn, em phải nghỉ học thôi, ước mơ của em chắc chỉ có thể được đến như vậy. Nhưng cũng thật may, có người nhận em vào làm tạp vụ tại một quán ăn, lại thêm một việc nữa để em có thể kiếm tiền mua cho con một chút đồ gì đó khi con ra đời.
Anh à, bao giờ anh sẽ trở về hả anh?

Ngày…. Tháng…. Năm….

Hôm nay tự nhiên lại ngã, nhìn máu chảy ra không ngừng em sợ lắm, em không muốn mất con đâu…. Đi khám thì tất cả vẫn ổn, không sao cả, em mừng đến phát khóc anh ạ,. Tối nay lại đau không chịu được, em vỗ nhẹ và thì thầm với con ‘thương mẹ thì đừng làm mẹ đau nữa nhé, làm xong việc này mẹ sẽ về cho con nghỉ ngơi mà’. Đúng là con của anh, ngoan lắm, em hết đau ngay lập tức. Có thể với em bây giờ là hạnh phúc.

Ngày…. Tháng…. Năm….

Con ra đời rồi anh ạ, trông đáng yêu lắm.

Nhìn con ngủ ngoan trong tay mình em lại thấy mắt cay cay, ước gì anh ở đây để bế
con. Chỉ một lần thôi….

Ngày…. Tháng…. Năm….

Sinh nhật con tròn hai tuổi, nhưng ông trời lại tặng con mình món quà độc ác quá anh ạ. Nó đã không có bố, không được sống đầy đủ vậy mà giờ đây lại mắc bệnh ung thư máu. Phải làm sao hả anh? Em nhìn con mê man trong cơn sốt, nhìn những vết bầm tím trên người con mà không thể cầm lòng. Đến giờ phút này em không thể mạnh mẽ được nữa rồi….

Ngày…. Tháng…. Năm….

Xin lỗi anh, em không còn cách nào khác.

Tiền điều trị cho con cao quá, em không thể cầm cự được nữa rồi. Công việc hàng ngày của em không đủ đề chi cho những ngày con nằm viện. Em không muốn mất con, em muốn con được ăn ngon, được uống thuốc, em đành phải đánh mất chính mình thôi. Lần đầu làm thật không dễ, nhưng rồi sẽ quen thôi. Em quyết định sẽ không đợi anh nữa vì con cần em hơn. Xin lỗi!!!!

Ngày…. Tháng…. Năm…..

Cuối cùng anh cũng trở về, thật buồn cười khi giờ đây anh nhìn em như vậy. Thấy em khác quá nhiều so với tưởng tượng của anh đúng không? Anh nhìn em bằng ánh mắt gê tởm, đúng là con người em đã rách nát thật rồi. Anh vung tiền cho em để xem sĩ diện của em có còn hay không hả? Xin lỗi anh em không cần sĩ diện nữa rồi, em cần tiền. Tự nhiên em lại thấy vui, tối nay con lại được tiêm thuốc, ăn ngon và là lần đầu tiên con có quà sinh nhật từ bố. Chắc con cũng sẽ vui như em….

Ngày…. Tháng…. Năm….

Tủy của em không tương thích với con, nhưng em nghĩ anh sẽ thích hợp. Sáng mai em sẽ tìm anh, em sẽ cho con gặp anh…. Chờ em nhé….

Một giọt nước mắt nhỏ lên những trang giấy đã nhòe nhoẹt nước mắt của cô. Ôm cuốn nhật kí vào lòng anh khẽ khóc lên không thành tiếng.

***
Anh nhẹ nhàng khép cửa, đứa bé ngước đầu nhìn anh mỉm cười, mặc cho người y tá lấy đi một xi lanh đầy máu, nó vẫn không khóc lấy một tiếng chỉ khẽ nhíu mày. Khuôn mặt đứa trẻ nhìn kháu khỉnh, thông minh và giống anh như đúc. Đưa tay xoa đầu con anh cúi xuống hỏi nhỏ.

" Con có đau không?"

"Đau…. Nhưng con không khóc đâu, mẹ đã dặn là con trai thì không được khóc." Đưa bàn tay nhỏ gầy guộcđầy dây nhợ nắm chặt lấy vạt áo của anh, đứa bé yếu ớt reo lên.

"Bố về rồi, từ giờ con không phải nhìn bố trong ảnh nữa rồi phải không?"

"Ừm, bố đã về." Anh nhìn con âu yếm.

" Mẹ đâu rồi ạ?" Đứa trẻ lại thều thào hỏi.

Ôm con vào lòng, anh vỗ nhẹ vào lưng con.

"Mẹ mệt rồi, mẹ phải nghỉ ngơi con ạ. Từ giờ bố thay mẹ chăm sóc con được không?" Thằng bé ngọ nguậy gật đâu, những giọt nước mắt nóng hổi của bố lăng dài và ướt đẫm áo nó.

Anh ra đi để lại cho em chữ ‘đợi’ bây giờ em bỏ đi cũng chỉ để lại cho anh một chữ ‘đau’….

Read more…