Home » Archives for 07/21/13
Đâm chết người vì cái... điều khiển
21:08 |Ngày 19/7, Công an tỉnh Đồng Nai đã bắt giữ Trần Văn Đạt (SN 1985, Hà Tĩnh) để điều tra về hành vi giết người.
Read more…
Tối 17/7, Đạt cùng Cao Công Tráng, Trương Kim Tư, Lục Văn Thanh và Trần Đăng Khoa đến hát karaoke tại một quán ở xã Phước Thiền (Nhơn Trạch). Hát được 1 lúc, những người này xin đổi điều khiển đầu kỹ thuật số nhưng anh Thạch Vành Na - phục vụ quán không đồng ý.
Sau đó, lúc tính tiền, Khoa lại cãi vã với anh Na. Đạt lấy dao có sẵn trong cốp xe nhào đến đâm 2 nhát vào ngực anh Na khiến anh này tử vong tại bệnh viện.
Anh có thật lòng yêu em không ?
20:25 |Chỉ một chút cố gắng nữa thôi, chỉ một chút cố gắng nữa thôi, nhưng “một chút” kia đã nằm ngoài tầm với của anh. “Một chút” kia đã là mãi mãi.
Cô đã từng hỏi anh:
Cô đã từng hỏi anh:
- Anh có thật lòng yêu em không, hay tình yêu của anh chỉ là giả dối?
Anh mỉm cười, và hỏi lại:
- Vậy theo em, anh yêu em thật lòng hay là giả dối?
- Em không biết, nếu biết thì em hỏi làm gì nữa? Anh nói như vậy có nghĩa là anh không yêu em phải không? Anh nói thật đi?
- Anh sẽ không nắm tay, anh sẽ không đợi chờ ai hơn nửa tiếng mà vẫn luôn tươi cười và anh cũng sẽ không hôn một ai đó khi anh không có tình yêu với người đó.
- Vậy anh sẽ yêu em đến khi nào?
- Yêu em đến khi nào? Làm sao mà anh biết được, mà anh cũng không muốn biết khi nào anh sẽ không còn yêu em, vì nếu anh biết, như vậy có thể một ngày nào đó anh sẽ không còn yêu em. Anh không muốn biết câu trả lời, như vậy anh sẽ mãi yêu em.
- Anh lại nói xạo em phải không, làm gì mà có ai mãi mãi yêu một người, em không tin?
- Em không tin vậy thì dù câu trả lời của anh là gì đi chăng nữa, em cũng mãi không bao giờ tin. Vậy anh hỏi em: Em sẽ yêu anh đến bao giờ, em trả lời đi!
- Em không biết, nhưng em tin rằng khi nào anh còn yêu em, thì em sẽ không bao giờ ngừng yêu anh, em tin chắc rằng, nếu một ngày nào đó anh và em không còn sánh bước bên nhau nữa, thì người quay lưng đi trước sẽ là anh?
- Thật vậy không? Vậy giả sử là như vậy, thì lúc đó em sẽ như thế nào, em sẽ tìm mọi cách kéo anh quay về với em chứ?
- Em không biết, em không muốn nghĩ tới viễn cảnh đó, em không dám tưởng tượng em sẽ ra sao nếu như anh rời xa em.
- Khờ quá, dù anh có yêu em như thế nào đi chăng nữa và mặc dù trên trái đất này chỉ còn anh với em, thì em cũng nên một lần nghĩ đến viễn cảnh mà anh sẽ không còn bên cạnh em nữa chứ, ví dụ như “Khủng Long” ăn thịt anh chẳng hạn.
- Anh hay quá ha, có vậy mà cũng nghĩ ra được.
Cô tựa đầu mình vào vai anh, và dùng tay mình khẽ đánh vào ngực anh một cách nhõng nhẽo tựa như là một đứa trẻ, nhưng đứa trẻ này hoàn toàn cảm nhận được từng nhịp đập của trái tim kia, trái tim mà cô luôn khát khao chiếm giữ cho riêng mình, cô chợt nghĩ miên man: liệu rằng mình có thể giữ mãi được trái tim của anh không?
Chợt anh cầm tay cô, khẽ áp vào ngực mình và nói:
- Anh không biết ngày mai rồi sẽ ra sao, anh và em sẽ như thế nào, anh chỉ cần biết, lúc này và hơn khi nào hết, anh yêu em và em là tất cả của anh.
Cô suy nghĩ và chợt mỉm cười, tựa đầu vào vai anh mà không hỏi gì nữa…
Anh tốt nghiệp, trong khi cô chỉ là một cô sinh viên năm 3. Và anh cũng đã tìm được việc làm ở một tập đoàn xây dựng nổi tiếng. Tuổi trẻ, sự nhiệt tình, sự hăng say, lòng đam mê và khát khao được thể hiện mình, ngày nào anh cũng vùi đầu vào công việc như thể ngày mai anh sẽ không còn được làm nữa…
Thời gian trôi…
Cô thường hay dỗi hờn vì anh không thường xuyên nhắn tin, gọi điện hay đưa cô đi chơi nữa.
Anh cũng nhận ra rằng, dường như gần đây anh dành quá nhiều thời gian vào công việc, vào những chuyến công tác, thời gian anh dành cho bản thân mình ít đi, và đặc biệt hơn, thời gian mà anh dành cho một ai đó cũng không nhiều như trước nữa..
Thời gian trôi…
Những lần giận hờn và cãi vả giữa cô và anh ấy dường như nhiều hơn.
Thời gian trôi…
Thời gian trôi…
1 tuần, 2 tuần, 3 tuần… anh quên nhắn tin, gọi điện cho cô ấy. Vì lòng tự trọng của một người con gái, cô ấy cũng đã quyết tâm không nhắn tin hay gọi điện cho đến khi nào anh ấy liên lạc với mình.
Thời gian trôi…
Thời gian trôi…
Bíp, bíp, bất chợt anh nhận ra mình có tin nhắn trong lúc mãi mê lên kế hoạch cho dự án sắp tới.
“Chúng mình chia tay, anh không còn yêu em nữa, anh không còn quan tâm đến em, em với anh không còn hợp nhau. Đừng nhắn tin hay gọi điện cho em và cũng đừng tìm em, dù anh nói gì đi nữa thì tất cả cũng đã hết. Tình yêu của anh và em coi như đã chết sau khi anh đọc được tin nhắn này. Chúc anh hạnh phúc”.
Giật mình, mặt anh biến sắc và anh ngồi bất động…
”Thuê bao quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được, xin quý khách vui lòng gọi lại sau. The number…”
“Thuê bao quý khách vừa gọi…”
Anh đã gởi cho cô ấy 39 tin nhắn trong vòng 3 ngày liên tục nhưng vẫn không thấy bất kì tin nhắn mới nào của cô trong hộp thư.
Anh đã tìm cố gắng liên lạc với bạn bè của cô ấy để có thể tìm một chút thông tin về cô ấy, nhưng mọi cố gắng của anh chỉ là con số “0” tròn trịa.
Anh đã đợi trước cổng trường 6 buổi tối liền nhưng vẫn không bắt gặp được hình bóng của người con gái đó.
..
Không một ai biết cô đã chuyển đi đâu.
1 tháng sau, cô đã tốt nghiệp, nhưng người con gái đó không có mặt trong buổi Lễ Tốt Nghiệp ấy..
Chuyến công tác của anh kéo dài 2 tháng…
Thời gian trôi…
Thời gian trôi…
1 năm…
2 năm…
5 năm…
7 năm…
Giờ anh đã là một doanh nhân trẻ thành đạt cùng với một người vợ hiền và chuẩn bị chào đón đứa con đầu lòng của mình.
Một buổi chiều nọ, anh vội vã tạt vào một quán cafe bên đường để tránh cơn mưa bất chợt đầu mùa. Anh khẽ lặng người khi bắt gặp được 1 hình dáng quen thuộc, dường như anh không tin vào chính mắt mình.
Cô chủ động tiến tới bàn của anh và mang theo ly nước của mình, vẫn dáng đi ấy, vẫn nụ cười ấy, giọng nói ấy:
- Chào anh, anh khỏe không?
- Anh im lặng thờ thẫn nhìn cô như môt kẻ mất hồn.
Vài giây sau, anh trả lời:
- Anh khỏe, còn em, em vẫn khỏe chứ? Em thế nào rồi, em đã đi đâu mà anh không thể nào tìm gặp được em?
Và anh đã hỏi cô rất nhiều, rất nhiều…
Tim anh đau nhói, đau nhói thể như có ngàn con dao khứa vào tim anh…
…
Đêm hôm đó anh không thể nào ngủ được vì những gì cô đã nói: “Khi đó, em rất giận anh, nên cố tình tránh mặt anh, em hứa với chính bản thân mình, sẽ tha thứ cho anh nếu như anh kiên nhẫn đợi em trước cổng trường 7 đêm liên tục. Anh đã đợi em 6 đêm liền. Đêm thứ 7 em vẫn lén đợi nhìn anh. Đêm hôm đó, trời đã mưa…
Đêm hôm đó anh không thể nào ngủ được vì những gì cô đã nói: “Khi đó, em rất giận anh, nên cố tình tránh mặt anh, em hứa với chính bản thân mình, sẽ tha thứ cho anh nếu như anh kiên nhẫn đợi em trước cổng trường 7 đêm liên tục. Anh đã đợi em 6 đêm liền. Đêm thứ 7 em vẫn lén đợi nhìn anh. Đêm hôm đó, trời đã mưa…
Em nghĩ, chắc hôm đó ông trời đã giúp em, giúp cho em biết rằng, mưa đã thấm ướt khóe mắt của em, những giọt mưa đã vội vã lăn nhòe trên mặt em chứ không phải là em đã khóc…
Sau đó, em đi du học 4 năm và khi về nước em làm ở một công ty nước ngoài đến tận bây giờ. Em đã nghe bạn em kể về anh, em biết anh đã có gia đình và anh đang hạnh phúc nên em đã không liên lạc với anh. Không ngờ, hôm nay em lại gặp anh ở chính nơi này, chính cái nơi mà lần đầu tiên anh đã gặp em”.
….
….
….
Cô ấy vẫn chưa lập gia đình.
Anh đã có vợ và sắp chào đón đứa con đầu lòng.
Sự thật luôn phủ phàng, sự thật luôn làm cho người ta nuối tiếc, nuối tiếc về những gì đã qua, nuối tiếc về những gì mình đã làm và luôn phải làm cho người ta nghĩ đến 2 chữ: “Giá Như…”
Anh đã không còn là anh của ngày xưa.
Giờ đây anh không phải chờ đợi ai đó hơn nửa tiếng đồng hồ mà mặt vẫn tươi cười, anh không phải lo tìm cách dỗ dành một ai đó khi biết người đó đang giận mình, cũng không cần trả lời những câu hỏi mà người hỏi đã hỏi đi hỏi lại đến hơn chục lần…
Chỉ một đêm nữa thôi, một đêm nữa thôi, nhưng anh đã không làm được. Đêm ấy đã là vô tận.
Chỉ một chút cố gắng nữa thôi, chỉ một chút cố gắng nữa thôi, nhưng “một chút” kia anh đã nằm ngoài tầm với của anh. “Một chút” kia đã là mãi mãi.
Sâu thẳm trong trái tim anh, cô vẫn luôn hiện diện ở một góc nào đó.
Điều mà anh mong muốn lúc này và hơn bao giờ hết là mong cô sẽ luôn được hạnh phúc. Mong cô luôn hạnh phúc, nhưng chắc có lẽ cô sẽ không biết rằng, hạnh phúc kia lại làm anh thêm đau xót và đắng cay…
….
….
Anh đã từng có một tình yêu và anh đã từng được yêu.
Trong một thoáng suy nghĩ, anh chợt nhớ đến câu hỏi của ai đó:
“Anh có thật lòng yêu em không?”
Walt Disney và những triết lý thành công
20:06 |![]() Từ phim hoạt hình tới điện ảnh, tới công viên giải trí, rồi việc kinh doanh, Disney luôn cố gắng đảm bảo rằng bất cứ khi nào có thể, ông đều nhìn ra cơ hội để thúc đẩy thương hiệu của mình. Là một bậc thầy trong việc tiếp thị và mở rộng thương hiệu, Disney luôn chắc chắn rằng bất cứ nơi đâu ông cũng gợi cho người khác nhớ về các sản phẩm của mình. Ông là người khởi xướng và đẩy thế giới tiếp thị và kinh doanh lên những cấp độ mới. "Rồi sẽ có lúc bạn không còn làm việc vì tiền nữa" - Disney nói như vậy và ông đã tiến tới điểm đó rất sớm trong sự nghiệp của mình. Ông theo đuổi đam mê và biến công việc trở thành niềm vui. Ông vượt qua các chướng ngại vật và cản trở ở từng bước đường, nhưng đủ đam mê và can đảm để tiếp tục hướng tới các mục tiêu. "Tất cả những nghịch cảnh mà tôi đã gặp trong đời, tất cả mọi rắc rối và chướng ngại, đã tăng sức lực cho tôi", ông nói. "Lần đầu tiên tôi đặt chân đến công trường để xây dựng lên Disneyland, đó là một vùng đất phẳng, không có sông, không có núi, không có lâu đài, cũng không có tàu lửa - chỉ có những lùm cây nhỏ và một vài mẫu cây óc chó". Nơi những người khác xem là một vùng đất trống, thì Disney xem là một công trình nghệ thuật. Ông chú ý đến những cơ hội mà những người khác không nhìn thấy. Sau những kinh nghiệm ban đầu, Disney nhanh chóng hiểu ra tầm quan trọng của việc có được sự kiểm soát sáng tạo và quyền sở hữu hợp pháp những tác phẩm của mình. Khi ông đã trở thành ông chủ, ông duy trì cách tiếp cận trực tiếp trong lúc vẫn cho nhân viên có được mức độ độc lập riêng. Bằng việc kiểm soát việc kinh doanh của mình, Disney đã tiến những bước dài đến thành công. Dù đạt được nhiều thành công, điều đó không có nghĩa là Disney không có thất bại. Ông học được sự khác biệt giữa lòng đam mê và sự tin tưởng mù quáng. Trong lúc đam mê là thành phần quan trọng với thành công, Disney cũng hiểu rằng đam mê và sự hiểu biết về kinh doanh không phải lúc nào cũng đi đôi với nhau, và thành công đòi hỏi phải có sự hy sinh. ![]() Walt Disney và vợ trên chiếc xe trượt tuyết với một chú chuột Mickey nhồi bông khi họ chào đón các em nhỏ tới bữa tiệc tuyết ở khu giải trí Lake Arrowhead. Những triết lý của Walt Disney * Tôi thực sự thích việc phục vụ mọi người, mang lại cho mọi người sự hài lòng, đặc biệt là mang tiếng cười đến người khác hơn là quan tâm đến việc tự diễn tả bản thân với những cách thể hiện sáng tạo này nọ. * Chúng tôi không cố gắng để phục vụ những kẻ phê mình. Tôi sẽ nắm lấy cơ hội của mình với đám đông. * Bạn có thể thiết kế, sáng tạo và xây dựng nơi tốt đẹp nhất trên thế giới. Nhưng bạn cần con người để có thể biến ước mơ thành hiện thực. * Khi bạn tò mò, bạn sẽ thấy có thật nhiều điều thú vị. Và thứ cần để thực hiện mọi việc chính là lòng can đảm. * Tôi không thích những khu vườn được tỉa tót. Tôi thích thiên nhiên hoang dã. Có lẽ đó chính là bản năng hoang dại trong tôi. * Tôi tin rằng không có tầm cao nào mà một người nắm được bí quyết của việc biến giấc mơ thành sự thật lại không thể vươn tới. Bí quyết đặc biệt này có thể tóm tắt trong 4 chữ C: Tò mò (Curiosity), Tự tin (Confidence), Can đảm (Courage) và Kiên nhẫn (Constancy). Khi bạn tin một điều gì đó, hãy tin nó trọn vẹn, đơn giản và không nghi ngờ. * Tôi chưa bao giờ gọi công việc của mình là một nghệ thuật. Đó là một phần của việc kinh doanh, ngành kinh doanh giải trí. * Tôi không bị ảnh hưởng bởi các kỹ thuật hoặc mẫu mã của bất kỳ công ty điện ảnh nào khác. * Bất kỳ khi nào tôi lái xe, tôi luôn nghĩ mọi việc có vấn đề gì không và có thể được cải thiện như thế nào. * Cách để bắt đầu là thôi không nói nữa và bắt tay vào làm việc. * Bạn sẽ thất bại nếu bạn chỉ nhắm vào trẻ em. Người lớn cũng chỉ là những đứa trẻ đã trưởng thành. * Tôi đã đối mặt với sự cạnh tranh khốc liệt trong toàn bộ cuộc đời. Tôi không biết làm sao để sống mà không có nó. * Tôi không sử dụng những người mà chỉ có vai trò trang trí khi tham gia vào một việc nào đó. Tôi cũng không dùng những người mà họ ở xung quanh mình chỉ vì sự nổi tiếng của mình. * Khi tôi xem xét một dự án, chúng tôi thực sự nghiên cứu nó - không chỉ là ý tưởng bề nổi mà mọi thứ xung quanh nó. Khi chúng tôi tham gia vào dự án mới đó, chúng tôi tin tưởng nó bằng mọi giá. Chúng tôi tự tin vào khả năng sẽ làm nó đúng. Chúng tôi làm việc chăm chỉ để làm công việc tốt nhất có thể. ![]() Hình ảnh quen thuộc của Disneyland. * Vấn đề lớn nhất? Tôi nói đó là vấn đề lớn nhất trong toàn bộ cuộc đời tôi. Tiền. Cần rất nhiều tiền để có thể biến những giấc mơ này thành hiện thực. Ngay từ những ngày đầu, nó đã là một vấn đề. Có tiền để mở * Khi mở ra Disneyland, rất nhiều người có ấn tượng rằng nó sẽ là thứ để kiếm tiền nhanh chóng, nhưng không ai nhận ra rằng đằng sau Disneyland là một tổ chức lớn, và tất cả chúng tôi tham gia làm nó vì chúng tôi yêu nó. * Chúng tôi vẫn làm * * Nếu bạn có thể mơ ước điều đó, bạn có thể làm nó. * Tôi không có cảm giác suy kiệt. Tôi vui vẻ, chỉ vui vẻ, vui vẻ mà thôi. <Theo lanhdao.net> |
Walt Disney - Người biến ước mơ thành vàng
20:05 |![]() Lúc sinh thời, Disney thường nói với mọi người rằng nếu có thể mơ ước thì cũng có thể làm được điều mơ ước ấy miễn là có niềm tin. "Hãy luôn nhớ rằng tất cả những gì tôi tạo ra đều xuất phát từ ước mơ và chú chuột Mickey. Thành công của tôi cũng bắt đầu từ mơ ước và tôi tập trung đầu tư vào tâm nguyện đó để không bị chệch hướng khỏi con đường đã chọn", ông nói. Disney luôn tin rằng không có đỉnh cao nào mà con người không chinh phục được. "Tôi là người biết cách biến ước mơ thành hiện thực. Theo tôi, bí quyết thành công gói gọn trong 4 yếu tố, óc quan sát, tính kiên định, sự bền bỉ và lòng quả cảm. Trong đó yếu tố quan trọng nhất là sự kiên định. Nếu bạn đã tin vào một điều gì đó, thì hãy tin suốt đời, không do dự không nghi ngờ", ông nhấn mạnh. Theo ông, dũng cảm là một phẩm chất chính của những nhà lãnh đạo mà không phụ thuộc vào việc nó được thể hiện như thế nào. Thông thường, dũng cảm bao giờ cũng đi kèm với sự mạo hiểm, nhất là trong lĩnh vực kinh doanh. Để chiếu sáng những con đường mới hoặc tạo ra những khả năng mới, con người cần phải biết cách tân và dám mạo hiểm. Cách tốt nhất để tạo ra một điều kỳ diệu là không nói nữa và bắt tay vào hành động. "Vấn đề lớn nhất của tôi là gì? - Đó là tiền. Tôi cần rất nhiều tiền để biến những ước mơ của mình thành hiện thực. Lúc đầu tôi cũng gặp rắc rối lớn về tiền bạc. Khi xây dựng Disneyland, chúng tôi cần phải có khoảng 17 triệu USD. Chúng tôi đã đầu tư tất cả những gì mình có. Nhưng, cuối cùng chúng tôi thu về một số tiền lớn hơn thế nhiều lần. Giống như một chủ trang trại, đầu tiên phải gieo hạt xuống đất nếu bạn muốn cây mọc lên", ông nói. Walt Disney không bao giờ băn khoăn vì giá đắt quá hay rẻ quá. Ông chỉ lo lắng đến chất lượng, bởi nếu thực sự là một sản phẩm tốt, mọi người chắc chắn sẽ mua. "Bạn sẽ đạt được tất cả nếu bạn làm việc không phải vì tiền bạc. Nếu làm tốt công việc của mình, bạn không bao giờ phải lo lắng đến tiền bạc. Khi đó của cải vật chất sẽ tự đến với bạn. Đơn giản là hãy làm tốt nhất việc mà bạn giỏi nhất và hãy coi điều này là con át chủ bài của bạn", ông khuyên. Tiền bạc đối với Disney là khái niệm rất mơ hồ. Ông chỉ nghĩ đến nó khi không có tiền để biến niềm hào hứng của mình thành hiện thực. "Tất cả những hiểu biết của tôi về tiền bạc thì đó là phương tiện để tôi thực hiện những ý tưởng của mình. Tôi không muốn gửi những đồng tiền kiếm được vào nhà băng vì muốn chúng phải "làm việc". Tiền bạc không kích thích được tôi, chỉ có các ý tưởng mới làm tôi bị kích thích", ông cho hay. Walt Disney sinh năm 1901 ở Chicago. Năm 16 tuổi ông tình nguyện nhập ngũ. Trong quân đội, ông kiếm được không ít tiền bằng cách vẽ mề đay trên quân phục cho những người lính. Năm 1920, Walt Disney làm việc ở hãng phim quảng cáo Kanzas City. Tại đây, lần đầu tiên, ông làm công việc của một họa sĩ vẽ động vật. Dự án kinh doanh đỉnh cao của Walt Disney là công trình DisneyLand được xây dựng năm 1955. Doanh thu của tập đoàn Doanh thu của tập đoàn Walt Disney từ các công viên giải trí, khách sạn, cửa hàng, các xưởng phim và âm thanh... trong 9 tháng đầu của năm 2006 lên tới 25,5 tỷ USD. <Theo Vnexpress> |
Walt Disney - Một huyền thoại
20:04 |![]() Walt Disney thời trẻ Người không khai sinh! Cuộc đời Walt Disney hệt như một bi kịch đầy những đoạn thăng trầm. Sinh năm 1901 (như vẫn thường được nghĩ như vậy) với mẹ là Flora và bố là Elias Disney (làm nghề thợ mộc ở Chicago), Walt Disney là cậu con trai thứ tư trong gia đình. Elias nghiện rượu nặng và tật mê bài bạc của ông đã khiến gia đình lâm vào cảnh túng khổ. Cũng vì tật xấu của bố Elias, gia đình Disney buộc phải bán căn nhà ở Chicago và dọn đến một nông trại ở giữa miền Tây nước Mỹ. Khi hai người anh Herbert và Raymond bỏ nhà đi, cậu bé Walt Disney 6 tuổi buộc phải ra đồng làm việc. Cuộc sống thơ ấu của Walt Disney luôn bị ám ảnh bởi những trận đòn cay nghiệt của bố và chính điều này đã ảnh hưởng mạnh mẽ đến bản chất cũng như cá tính của Walt Disney khi trưởng thành. Ngay khi còn nhỏ, Disney đã say mê vẽ. Nhà hoạt họa vĩ đại nhất thế giới Walt Disney từng dùng than vẽ trên giấy vệ sinh vì không có tiền mua bút chì và tập giấy. ![]() Walt Disney - Cha đẻ của chú chuột Mickey Trong thời gian nằm viện, cậu đọc báo và bắt đầu mê truyện hoạt hình. Khi ngày cuối cùng của hai tuần nằm viện kết thúc, niềm mơ ước lao vào lĩnh vực hoạt hình cũng bắt đầu bùng cháy trong Disney. Năm 1917, Walt Disney quyết định ghi danh vào quân ngũ. Do bị ngăn cản, Disney đã giả cả chữ ký của bố lẫn mẹ. Bởi khuôn mặt trông quá trẻ nên Disney bị buộc phải xuất trình giấy khai sinh. Đến lúc đó, Disney mới biết mình không hề có khai sinh. Trên giấy tờ chính thức, không hề có ai tên Walt Disney mà chỉ có hồ sơ của một người tên Walter, con của bà Flora và ông Elis Disney (chứ không phải Elias) và năm sinh là 1891 (chứ không phải 1901). Suốt quãng đời còn lại của mình, Walt Disney luôn dằn vặt và đau khổ khi không tìm ra nguồn gốc chính xác của gia đình dù cố hết sức. Sau chiến tranh, Disney trở về theo đuổi con đường hoạt họa nhưng bị các nhà xuất bản từ chối cộng tác. Cuối cùng, Disney cũng kiếm được việc làm trong một công ty quảng cáo. Một tháng sau, anh bị đuổi vì “thiếu khả năng vẽ”. Tuy nhiên, người bạn Ub Iwerks làm chung công ty đề nghị Disney cùng mở một công ty riêng. Công ty đầu tiên của Disney ra đời năm 1920, có tên Iwerks Disney Commercial Artists. Đường đến... huyền thoại
Thành công … ![]() Tuy nhiên, sau đợt chiếu ra mắt vào tháng 12-1937, Bạch Tuyết và bảy chú lùn đã thành công ngoài sức tưởng tượng, tiền vé thu vào lên đến hơn 8 triệu USD (giá mỗi vé chỉ 0,25USD). Sau thành công này, Disney tiếp tục thực hiện cuốn phim dài thứ hai (Pinocchio). Năm 1944, Disney tung ra Bambi nhưng không thành công. Năm 1950, Cô bé Lọ Lem gây tiếng vang. Sau đó, Disney nảy ra ý định thành lập một công viên giải trí. Disneyland ra đời năm 1953 và đón nhận hàng triệu lượt khách trong vài tuần mở cửa đầu tiên. Chương trình tivi Disneyland trở nên ăn khách và xe hơi Mickey bán được 25.000 chiếc/ngày. Từ sau năm 1954, tăm tiếng Walt Disney đã lan khắp thế giới. ![]() Tượng Walt Disney tại công viên giải trí Disneyland (Anaheim, California) Tổng thống Lyndon B. Johnson đích thân chia buồn với Lillian. Giám đốc FBI Hoover đề cao “những giá trị tinh thần” của Disney và tờ New York Times gọi ông là huyền thoại. Disney đã tạo ra một trong những công ty giải trí hàng đầu thế giới, từ những ngày bình minh của công nghiệp giải trí.
<Thuý Hà st> |
Edison - “Thiên tài là một phần trăm cảm hứng và 99 phần trăm đổ mồ hôi”
20:03 |![]() Xuất thân từ một gia đình bình thường, làm thế nào Edison trở thành nhà phát minh kỳ tài nhất thế giới? Tuổi thơ hiếu kỳ và bị coi là ngu dốt Thomas Edison là con thứ bảy trong gia đình. Edison là một đứa trẻ có cái đầu to khác thường và thường xuyên đi học muộn vì ốm yếu. . Càng lớn , Edison càng tỏ ra hiếu kì. Cậu thường đặt các câu hỏi “tại sao, thế nào... “ và các câu thắc mắc không bao giờ hết của cậu đã khiến cho những người chung quanh đành phải trả lời “không biết”. Khi lên 5 tuổi,Edison thường lang thang bên bờ sông mà coi người lớn làm việc. Tại nơi này, cậu được nghe nhiều bài hát và đã thuộc lòng rất nhanh các câu ca bình dân, điều này chứng tỏEdison có một trí nhớ rất tốt. Edison được cha mẹ cho đi học tại một ngôi trường độc nhất. Trường chỉ có một lớp với khoảng 40 học sinh, lớn có, nhỏ có, học một ông giáo theo các trình độ khác nhau. Trong phòng học những chỗ ngồi gần ông thầy chỉ để dành cho các trẻ em ngu đần. Tại lớp học,Edison đặt rất nhiều câu hỏi hắc búa mà lại không chịu trả lời các câu hỏi của thầy. Al thường đội sổ, khiến cho các bạn cậu chế riễu cậu là đần độn. Một hôm, nhân có viên thành tra vào thăm lớp học, thầy giáo đã chỉ vào Al và nói : “trò này điên khùng, không đáng ngồi học lâu hơn”. Al rất căm hận về hai chữ “điên khùng” và đem câu chuyện này kể lại với mẹ. Bà Nancy khi nghe kể xong, liền nổi giận, bà dẫn ngay Al đến trường và bảo ông giáo : “ông bảo con tôi điên khùng hả? Tôi nói thật cho ông rõ, trí óc của nó còn hơn ông đấy. Tôi sẽ giữ nó tại nhà và dạy lấy, vì tôi đã là giáo viên, để ông thấy rằng sau này nó sẽ ra sao!”. Điều này đã kết thúc ba tháng đi học tại trường của Edison. Bà khuyến khích và dạy Edison đọc và làm thực nghiệm. Sau này ông nhớ lại, "Mẹ tôi đã tạo ra tôi. Bà rất tin tưởng và chắc chắn về tôi; và tôi cảm thấy rằng tôi có một điều gì đó để sống, một ai đó để tôi không thể làm cho thất vọng." Hơn 10,000 lần thất bại… Một trong những phát minh vĩ đại của Edison là tạo ra ánh sáng cho nhân loại. Ông muốn biến điện năng thành ánh sáng. Nếu nhìn vào một cái bóng đèn, bạn sẽ thấy một sợi dây rất mỏng nối liền hai cây que nhỏ. Chính sợi dây tóc này làm cho bóng đèn sáng lên. Khi dây tóc bị đứt, thì bóng đèn cháy. Edison đã thử hàng ngàn thứ khác nhau trước khi tìm ra đúng vật liệu để làm sợi dây tóc đó. Có không ít những lời phê bình và công kích mỗi khi thực nghiệm không thành công. Người ta gọi ông là “nhà hoang tưởng”, “quân lừa bịp”... Nhưng Edison không bỏ cuộc. Ông đủ dũng khí và lòng kiên trì để quyết tâm phấn đấu đến cùng. Ông đã thử tóc người, vỏ dừa, và tre, làm đi làm lại nhưng đều thất bại. Rồi khi ông ngồi táy máy cái nút áo khoác, thì nút rơi vào tay ông. - Đúng rồi! Đây sẽ là cái mà ta sẽ dùng làm dây tóc! Ông thốt lên khi chụp cái nút tòn ten ở đầu chỉ. Ông biến chỉ thành than, là nguyên tố hóa học các-bon, bằng cách cho vào khuôn ni-ken. Ông cho cái khuôn này vào lò suốt năm giờ. Khi khuôn nguội, ông lấy sợi chỉ mong manh ra, rồi cho vào một vật chứa bằng thủy tinh, sau này gọi là bóng đèn. Ông tạo chân không trong đó, nghĩa là ông lấy hết không khí từ trong đó ra. Ông làm như thế vì nếu không khí còn lại trong bóng, thì sợi chỉ sẽ bị đốt cháy. Sau đó Edison cho dòng điện chạy qua. Dòng điện sẽ chạy được trong bao lâu? Edison hồi hộp chờ đợi. Ông đã làm việc suốt cả đêm và đang mệt đừ. Nhưng ông phải tận mắt xem điều này. Dây tóc sáng được 45 tiếng. Mặt Edison cũng sáng lên vì đã thành công. Bóng đèn điện đã được phát minh. Hôm đó là ngày 21-10-1879. Ngày này được đặt là “ngày kỷ niệm đèn điện”. Thomas Edison đã "thất bại" đến hơn 10,000 lần thử nghiệm để phát minh ra bóng đèn. Khi ông được hỏi làm thế nào mà ông tiếp tục được, ông chỉ đơn giản tin rằng những kết quả mà ông gặt hái được thật ra là khám phá được 10,000 cách để không phát minh được bóng đèn mà thôi! Ông đã không bao giờ xem những thử nghiệm của mình là thất bại. Thay vào đó, ông xem chúng như một cơ hội để học. Khi nào bật đèn trong phòng lên, bạn hãy nhớ rằng nhờ những nỗ lực liên tục và bền bỉ của Thomas Edison mà ngày nay thế giới mới có thời đại của ánh sáng. “Rất nhiều sự thất bại trong cuộc sống đều là do người ta không nhận ra họ đã gần với sự thành công tới chừng nào khi họ chấp nhận từ bỏ công việc của mình.” – Thomas Edison |
May mắn đã đem lại thành công cho Oprah Winfrey?
20:01 |![]() Nhiều người cho rằng, may mắn đã đem lại thành công cho Oprah Winfrey. Liệu đó có phải là may mắn? Tuổi thơ cay đắng Sinh ngày 29-1-1954 tại Kosciusko, Mississipi trong một gia đình nghèo, bé Oprah Winfrey được bà ngoại nuôi nấng trong một nông trại. Đó cũng là nơi Oprah bắt đầu sự nghiệp phát thanh truyền hình của mình bằng cách đọc lớn tiếng và diễn đạt một điều gì đó vào năm ba tuổi: “Lúc mới lên ba, tôi đã đọc thuộc lòng các bài giảng trong nhà thờ”. Ngay từ nhỏ, Winfrey tỏ ra rất thông minh và có quyết tâm cao.Tuy nhiên tuổi thơ của cô cũng lắm đắng cay khi phải chịu đựng một số ngược đãi vì làn da khá sẫm màu của mình, như bị buộc phải ngủ ngoài hiên trong lạnh giá, bị nhục mạ. cô bé từng bị bạo hành và gạ gẫm, phải bỏ trốn rồi được đưa vào một nhà giam giữ trẻ vị thành niên năm 13 tuổi. Sau đó, cô được gửi đến Nashville sống với cha. Ông Vernon Winfrey khép cô con gái vào kỷ luật sắt, buộc Oprah mỗi tuần phải đọc một cuốn sách và viết tường thuật nội dung cuốn sách ấy. Không ngờ sự khắt khe ấy đã khiến Oprah trở thành một con mọt sách cho đến hôm nay, dù bà luôn bận rộn với vô số công việc trong ngày. Sách trở thành cánh cửa cho Oprah mở ra với thế giới và là nền tảng niềm tin nhiệt thành của bà đối với sự giáo dục. Nhân vật huyền thoại của ngành truyền thông ở Mỹ. Cuộc đời của Winfrey thực sự thay đổi năm cô 17 tuổi khi cô được nhận vào Đài phát thanh WVOL ở Nashville. Winfrey đã trở thành phụ nữ da đen đầu tiên được giao dẫn chương trình tin tức ở đó. Năm 1978 khi trở thành người dẫn chương trình People are Talking (Người ta đang nói) của WJZ-TV ở Baltimore, tài năng trong lĩnh vực talk show của Oprah Winfrey mới được bộc lộ. Chính sự say mê diễn xuất và khao khát đưa ra công chúng những chương trình giải trí có giá trị đã giúp Oprah Winfrey show đã trở thành talk show hàng đầu trong hệ thống cung cấp thông tin quốc gia ở Hoa Kỳ trong vòng chưa tròn một năm. Năm 1991, bắt nguồn từ những hồi ức tuổi thơ bị bạo hành của chính mình, Oprah Winfrey khởi xướng một phong trào nhằm xây dựng một hệ thống dữ liệu quốc gia liên quan đến những kẻ bạo hành trẻ em đã bị kết án, từ đó đưa ra trước Ủy ban tư pháp Thượng viện Mỹ một dự thảo luật quốc gia bảo vệ trẻ em. Tổng thống Clinton đã ký “Dự thảo Oprah” và ban hành luật vào năm 1993. Khi tạp chí Forbes công bố danh sách các tỉ phú Mỹ năm 2003, Oprah Winfrey trở thành người phụ nữ Mỹ da màu đầu tiên trong danh sách này. Có người cho rằng thành công của Oprah Winfrey là do may mắn, nhưng Oprah không tin ở sự may mắn. Theo Oprah: “May mắn chỉ là sự chuẩn bị cho cơ hội gặp gỡ”. Sự vươn lên không ngừng từ vai trò phát thanh viên một đài truyền thanh nhỏ đến một phụ nữ có ảnh hưởng rộng lớn, người làm nên lịch sử của talk show truyền hình, đã chứng minh quan niệm của Oprah: “Bất kể bạn là ai, bạn từ đâu tới, khả năng chiến thắng luôn khởi đầu từ bạn”. Đi tìm kiếm sự thật ở chính mình và ở người khác; sự thấu hiểu, trung thực và tình yêu đối với con người đã khiến Oprah Winfrey trở thành người phụ nữ được yêu mến nhất nước Mỹ; một người bạn thân thiết đã bước vào nhà của hơn 20 triệu gia đình ở Mỹ mỗi ngày. <Thuý Hà st> |
Mẹ Teresa
20:00 |![]() | ![]() | ![]() |
24/10/2007 | ||
![]() Mẹ Teresa đã được Giáo hoàng phong Thánh vì những công việc cao đẹp khắp nơi trên thế giới Mẹ Teresa từng được xem là một trong những người phụ nữ quyền lực nhất thế giới. Làm thế nào để có được sự kính trọng và ái mộ mà Mẹ Teresa đã có được? Dưới đây là một số bí quyết được rút ra từ cuộc đời của nhân vật huyền thoại này. 1. Làm những điều bạn yêu Agnes cảm thấy rằng Chúa đang kêu gọi bà cùng với các chị em phục vụ người nghèo. Bà tư vấn cho các chuyên gia và các thầy tu ở nhà thờ để giúp họ hiểu cảm xúc của bà. "Nếu các vị hạnh phúc với ý tưởng mà Chúa kêu gọi các vị phục vụ Ngài và những người bên cạnh các vị...", Agnes kêu gọi"... thì đây là bằng chứng cho thiên hướng của các vị. Niềm vui sâu thẳm của trái tim là giống như một người có sức lôi cuốn và chỉ ra con đường của cuộc sống". 2. Đọc nhiều Đọc nhiều giúp Agnes hiểu được cảnh ngộ của những người nghèo. Nỗ lực học hỏi của bà đã tạo cho bà sự sâu sắc và khôn ngoan. 3. Thừa nhận rằng không có giới hạn nào trong cuộc đời của bạn Mẹ Teresa có mong ước phục vụ cho người nghèo đầy đủ hơn những điều nhà thờ Thiên chúa cho phép. "Tôi một lần nữa trải qua một lời kêu gọi để không thừa nhận mọi thứ và đi theo Đức Chúa vào những ngôi nhà ổ chuột, để phục vụ những người nghèo nhất trong số những người nghèo". Bà viết "Tôi hiểu rằng Chúa muốn điều gì đó từ tôi... thông điệp khá rõ ràng: Tôi phải rời tu viện và giúp những người nghèo và sống cùng với họ. Đó là một mệnh lệnh. Tôi biết tôi thuộc về nơi nào". 4. Đừng sợ đề nghị những điều bạn cần Bắt đầu một mình, Mẹ Teresa xây dựng dòng Thừa Sai Bác Ái (Missionaries of Charity) vào các tổ chức rộng lớn thông qua việc nỗ lực tăng ngân sách. Bà đề nghị hỗ trợ tiền của và chăm sóc y tế để giúp đỡ người nghèo. 5. Xác định rõ ràng điều bạn muốn hoàn thành Mẹ Teresa thêm vào lời tuyên thệ của dòng Thừa Sai Bác Ái: "Toàn tâm và tự nguyên phục vụ những người nghèo nhất trong số những người nghèo... Nếu các con không có nhiệt tâm giúp đỡ người nghèo, quan tâm đến người bị bệnh hủi, con nên gói ghém đồ đạc để về nhà... không cần phải ở lại". 6. Thiết lập những tấm gương Cách hiệu quả nhất để lãnh đạo là thiết lập những tấm gương. Mẹ Teresa giúp những người chị em của mình hiểu khái niệm "người nghèo nhất trong số những người nghèo". Bà nói: "Nếu chúng ta thực sự biết về người nghèo, chúng ta phải biết đói nghèo là gì". "Nhiều người trên thế giới này đói vì bánh nhưng còn nhiều người hơn nữa đói tình thương". 7. Luôn vui vẻ thậm chí nếu bạn không cảm thấy như vậy Thậm chí nếu bạn có vấn đề trong cuộc sống khiến bạn không vui, hãy thể hiện thái độ vui vẻ với thế giới bên ngoài. Đó không có nghĩa là bạn phớt lờ vấn đề riêng của bạn. Hơn thế, bạn đang đặt chính mình vào một tâm trạng tích cực để giải quyết chúng. Một trong những điều kiện của mẹ Teresa để có thể chấp nhận một người vào dòng Thừa Sai Bác Ái là người đó có tính khí vui vẻ. Mẹ Teresa nói: "Một người cho đi vui vẻ là một người cho vĩ đại". Mẹ Teresa được biết đến vì lời chào nồng ấm và nụ cười đầy quyền lực mà thể hiện tình yêu và sự quan tâm lớn lao. "Hãy để chúng ta luôn chào nhau với một nụ cười, vì nụ cười là sự khởi đầu của tình yêu", bà nói. 8. Quan tâm đến những người cần quan tâm Cựu Tổng thư ký Liên hợp quốc Javier Perez de Cuellar nhận xét, mẹ Teresa là "người phụ nữ quyền lực nhất trên thế giới", vì bà quan tâm đến những người cần sự quan tâm của bà. "Căn bệnh lớn nhất ngày nay không phải là bệnh hủi, ung thư hay lao phổi", mẹ Teresa nói, "mà là cảm xúc không mong muốn, không qua tâm, bị mọi người xa lánh. Tội ác lớn nhất là thiếu tình yêu và lòng nhân đạo, sự kỳ thị với người bên cạnh..." 9. Học bằng kinh nghiệm Mẹ Teresa nói với những người giúp đỡ và tình nguyện: "Phát hiện... thông qua liên hệ trực tiếp. Đi tới Kalighat, nhà tạ thế (- nơi dành cho những người bệnh nặng sắp qua đời), và học những bài học của các con, không ở bên ngoài một cuốn sách mà trong sự gian khổ và lộn xộn của cuộc đời, giữa những con người thực...". 10. Đừng để tuổi tác nhấn chìm bạn Mẹ Teresa đã trải qua 3 lần đau tim nghiêm trọng khi bà 85 tuổi, giống như một cuộc đua tốc độ, những bà đã không bị chậm lại. "Tôi không bao giờ nói "không" với Chúa" , bà nói, "Và tôi sẽ không bắt đầu bây giờ. Mọi ngày chúng ta phải nói "có". 11. Nói từ trái tim "Tôi làm dấu chữ thập trên môi sau đó nhìn thẳng vào khán giả và chuyển thông điệp của mình". Mẹ Teresa nói với Cha Le Joly về phong cách nói chuyện của mình. 12. Luôn khiêm nhường Là một nhân vật quan trọng của thế giới và một người đã nhận giải Nobel Hoà bình, nhưng Mẹ Teresa không giữ gì cho riêng mình. Bà biết ơn Chúa về những điều bà và dòng Thừa Sai Bác Ái của bà giành được và tự xem mình như một mạch máu của Chúa: "Tôi chắc chắn về điều này hơn cả cuộc đời tôi", bà nói.
<Thuý Hà st> |
Henry Ford - Biết mình muốn gì
19:58 |![]() Hàng triệu người nhìn vào những thành tựu của Henry Ford sau khi ông đạt được và ganh tị với ông, vfi vận may, hay vì thiên tư của ông hoặc bất kỳ điều gì mà họ tin là sự phát đạt của Ford. Cả trăm ngàn người có lẽ chỉ có một người biết được bí quyết thành công của Ford và những người biết lại là những người quá dè dặt, hoặc không sẵn lòng về nó, do tính đơn giản của nó. Công việc kinh doanh đơn giản sẽ minh hoạ “bí quyết” một cách hoàn hảo. Khi Henry Ford quyết định sản xuất động cơ V-8 hiện đang nổi tiếng, ông quyết định cho ra một động cơ có cả tám xylanh được đúc trong một lốc máy. Ông hướng dẫn các kỹ sư sản xuất một mẫu thiết kế. Mẫu thiết kế được vẽ trên giấy, nhưng các kỹ sư đều cho rằng làkhông thể đúc một lốc máy tám xylanh trong một bộ phận. Ford bảo, “Bằng mọi cách hãy cứ sản xuất cho bằng được”. Họ trả lời, “Nhưng không thể được!” Ford ra lệnh, “Cứ laà và bắt tay vào việc cho đến khi các anh thành công cho dù có phải mất bao nhiêu thời gian đi nữa”. Các kỹ sư làm. Nếu họ ở lại làm nhân viên của Ford thì phải làm thôi. Sau tháng trôi qua, chẳng làm nên cơm cháo gì. Sáu tháng nữa lại trôi qua cũng thế. Các kỹ sư thử mọi cách để thực hiện mệnh lệnh, nhưng sự thể vẫn là “bất khả!” Cuối năm, Ford cùng các kỹ sư xem xét vấn đề, và họ vẫn thông báo cho ông biết họ không tìm ra được cách nào để thực hiện mệnh lệnh của ông. Ford nói, “Cứ tiếp tục. Tôi muốn có nó và tôi phải có nó”. Họ tiếp tục, và rồi, như thể bằng một phép thuật, bí quyết được tìm ra. Một lần nữa quyết tâm của Ford lại thắng! Henry Ford là một người thành đạt, vì ông hiểu rõ và ứng dụng được các nguyên tắc đem lại thành công. Một trong những nguyên tắc đó là: biết mình muốn gì. Hãy nhớ lại câu chuyện thành công của ông Ford, và gạch dưới những dòng mô tả thành tựu kỳ diệu của ông. Nếu bạn có thể làm được điều này, nếu bạn có thể đặt được ngón tay bạn trên nhóm nguyên tắc đặc biệt đã làm cho Henry Ford trở nên giàu có, bạn có thể theo kịp các thành tích của ông trong hầu hết bất kỳ xu hướng nào mà bạn cho là thích hợp. <Theo Nghĩ giàu và làm giàu - Napoleon Hill> |
Sự vĩ đại từ tầm nhìn của Henry Ford
19:58 |![]() Cú huých lịch sử Ngay trong những năm đầu của thế kỷ thứ hai mươi, khi mà các quốc gia châu Âu và cả Hoa Kỳ đang rơi vào những cuộc tranh giành thuộc địa và ngấm ngầm gây ra cuộc chiến tranh đẫm máu - chiến tranh thế giới thứ nhất; khi mà một nền thương mại còn ẩn chứa những khuyết tật với thời gian làm việc dài giờ, môi trường lao động không an toàn và với một mức lương còn rất thấp, thì Henry Ford cùng với những nhà đầu tư Hoa Kỳ trong các ngành công nghiệp khác cũng không âm thầm trong cuộc chạy đua đưa những ý tưởng vĩ đại vào thực tiễn. Trong lúc chính phủ của Tổng thống Wilson đã bất lực trong việc giải quyết những vấn đề liên quan đến quyền lợi cho người lao động, thì Ford đã có những quyết định táo bạo, mang đến quyền lợi lớn lao cho người lao động trực thuộc công ty của ông và có nhiều ảnh hưởng đến nhiều công ty khác. Chính bản thân ông cũng đang bị công kích bởi những chính sách đối đãi với công nhân và tư tưởng bài trừ Do thái! Ông đã trở thành một trong những ông chủ trong nền công nghiệp nặng đầu tiên chia sẽ lợi nhuận kinh doanh với những người làm công và hơn thế nữa, khi áp dụng dây chuyền lao động, ông đã tăng lương cho người lao động lên gấp đôi (năm 1914 đã đạt mức lương chưa hề có là 5 USD/ngày). Không những thế, ông đã đưa ra quyết định rút ngắn giờ làm việc cho công nhân từ 9 giờ xuống còn 8 giờ làm việc một ngày. Một câu hỏi được đặt ra, cái gì đã làm cho nhà lãnh đạo này đưa ra quyết định táo bạo đó? Một câu trả lời giản đơn rằng, ông đang sống trong những nguyên tắc gia tăng sức mạnh bằng những động cơ thúc đẩy. Vì nhà lãnh đạo hiểu rất rõ rằng, ông không thể điều khiển con tàu nếu nó không tiến về phía trước, và hơn thế nữa, ông đang chuẩn bị cho một một cuộc cách mạng, mà ông cần công ty của mình có một cú hích mạnh để vượt lên. Chính ông đã thổ lộ, ông muốn thúc đẩy công nhân của ông đạt được kết quả làm việc tối đa. Ông tin rằng: kết quả ấy chỉ đạt được tối đa khi công nhân được chi trả một cách đầy đủ và đáp ứng những nhu cầu tối thiểu. Hành động thúc đẩy của ông đã có những phản ứng mạnh mẽ trong xã hội, đến nỗi ông đã trở thành chủ đề bàn tán trong xã hội. Tờ New York Times ngày 11/1/1914 đã phải thốt lên: “Ford đã tác động mạnh vào nền thương mại, ông đã chia sẻ lợi nhuận của công ty cho công nhân”. Một cú sốc lớn trong thế giới kinh doanh và những người lao động của họ. Ngay lập tức, phía công đoàn đã noi gương ông, họ đã đấu tranh và giúp giảm giờ làm cho đồng loạt công nhân và sau đó ít năm, lương cơ bản của công nhân cũng đã được tăng lên, cụ thể trung bình mức lương công nhân xí nghiệp đã tăng từ 6 cent/giờ năm 1913 lên 22 cent/giờ năm 1920. "Hãy sản xuất nó bằng mọi giá" ![]() Các kỹ sư nghiên cứu bản thiết kế và đều có chung một kết luận rằng nhà lãnh đạo hão huyền của họ ít hiểu biết về các nguyên lý kỹ thuật cơ bản. Họ đã nhắc khéo rằng, ý tưởng của ông khó trở thành hiện thực. Nhưng Ford nói: “Hãy sản xuất nó bằng mọi giá”. Bất chấp sự phản ứng từ phía những kỹ sư, ông vẫn ra lệnh: “Hãy thực hiện điều đó cho đến khi thành công dù phải mất bao nhiêu thời gian đi chăng nữa”. Suốt sáu tháng, họ phải đánh vật với vô số bản vẽ thiết kế mà không tiến được một bước nào. Sáu tháng tiếp theo cũng không có gì biến chuyển. Gần cuối năm, Ford đến kiểm tra, nghiệm thu kết quả và một lần nữa các kỹ sư nói với ông, những điều ông muốn không thể thực hiện được. Ford nói với họ cứ tiếp tục công việc. Họ lại tiếp tục. Và cuối cùng, họ đã khám phá ra cách chế tạo động cơ V-8. Qua câu chuyện này, một giảng viên về bộ môn lãnh đạo đã nhận xét: “Henry Ford và các kỹ sư của ông đều sống chung dưới một bầu trời nhưng họ lại không có chung một chân trời. ”Tại sao Ford lại có một chân trời khác với những kỹ sư của ông, chính là vì ông có một tầm nhìn lớn. Và ông còn hiểu hơn ai hết rằng, nhà lãnh đạo không bao giờ có thể đưa người của họ đi xa hơn đoạn đường họ đã đi. Với Ford, những gì ông nhìn thấy là những gì ông có thể đạt được. Ông luôn sống với nguyên tắc đó. Cùng với sáng kiến và những cuộc cách mạng công nghệ và kinh doanh, Ford còn là cha đẻ của hệ thống làm việc dây chuyền hiện đại nhằm hạ giá thành sản phẩm Model-T để cạnh tranh với các hãng sản xuất xe hơi khác. Ông đã từng tìm hiểu lý thuyết thời gian và sự vận động của Frederick Winslow Taylor và đặt ra câu hỏi tại sao lại không áp dụng vào dây chuyền sản xuất xe hơi. Ngay lập tức ông đưa ra sáng kiến “sản xuất đồng loạt”. Thời điểm đó (năm 1913), các xí nghiệp sản xuất chỉ đưa một chiếc mỗi lần. Sáng kiến của ông ngay lập tức phát sinh thắng lợi, từ việc sản xuất đồng loạt, Model-T của công ty ông đã cắt giảm rất lớn thời gian sản xuất từ 12 giờ xuống chỉ còn 1 giờ rưỡi. Kết quả của sáng kiến vĩ đại này đã làm cho Ford quyết định giảm giá thành và giúp công ty Ford đạt được những kết quả kinh doanh to lớn. Năm 1912, công ty Ford tung ra thị trường 82.000 xe Model-T với giá bán lẻ 850 USD. Đến năm 1916, 585.000 xe hơi được bán ra với giá chỉ còn 360 USD. Kết quả tuyệt vời ấy đối với Ford không chỉ đó là kết quả của những sáng kiến vĩ đại mà còn là tổng thể của những hành động và tầm nhìn vĩ đại. Ông tôn sùng “chủ nghĩa tập thể” và chính tập thể đã giúp Ford thành công. Một kết quả phi thường chỉ có thể đến từ một sáng kiến vĩ đại và một hành động phi thường. Nhưng hơn ai hết, Ford luôn luôn quý trọng những con người làm việc cho mình, vì cuộc đời ông đã chứng kiến bao đổi thay, thất bại và cả hận thù. Với ông, con người là tài sản quý giá nhất mà một nhà lãnh đạo có. Và ông cần phải có những quyết định táo bạo - quyết định của một nhà lãnh đạo - tất cả chỉ để cho họ. <Theo Vietnamnet> |